Nom du blog :
thphusi
Description du blog :
tonthatphusi
Catégorie :
Blog Poésie
Date de création :
21.03.2012
Dernière mise à jour :
09.09.2018
Accueil
Gérer mon blog
Créer un blog
Livre d'or thphusi
Contactez-moi !
Faites passer mon Blog !
· SOLEIL COUCHANT - José-Maria de HEREDIA - TRANG 241
· LES FEUILLES MORTES - TÔN THẤT PHÚ SĨ - TRANG 87
· GIỚI THIỆU NƯỚC PHÁP
· LA PETITE MARCHANDE DE FLEURS - François Coppée - 302
· THÁNG BẢY MƯA NGÂU - THƠ KIM-THÀNH-TRANG 202
· SUY NGHĨ VỀ BÀI VIẾT : TƯ SẢN BA TÀU TỰ SỰ - HOÀNG TUẤN
· Phó Tổng Thống Nguyễn Ngọc Thơ - KS Nguyễn Văn Phảy
· DOUCE FRANCE - TÔN THẤT PHÚ SĨ - TRANG 96
· 60 NĂM THÀNH LẬP TRƯỜNG PHAN CHU TRINH ĐN- TRANG 168
· CHANSON D' AUTOMNE * BÀI HÁT MÙA THU * TRANG 250
· Demain, dès l'aube -Victor Hugo-T.T. PHÚ SĨ - TRANG 90
· QUAND VOUS SEREZ BIEN VIEILLE ... TÔN THẤT PHÚ SĨ - 174
· CLAIR DE LUNE - TÔN THẤT PHÚ SĨ - TRANG 115
· TÔN THẤT PHÚ SĨ - TRANG 12 - CD TIẾNG CHIỀU
· Trần Văn Sơn - Giới thiệu Tôn Thất Phú Sĩ
amour article automne background belle blog bonne chien coeur dieu film fleur
Derniers commentaires Recherche Plus proche des artistes qui disent le monde dans ses soubresauts et ses fragiles séductions que des mystères de l'inconscient et le merveilleux prôné par le surréalisme, Francis CARCO (1886 - 1958) milite pour une poésie proche de la chanson, de la fantaisie verbale, au rythme du coeur.
**
THƠ TÔN THẤT PHÚ SĨ * 5
Publié le 25 avril 2010 par trungkhoi
143
THÂN CHÀO MÙA THU
heo may thỏ thẻ trở về
thì ra thu đã gần kề bên hiên
lòng ta lạc giữa vô biên
để nghe thu đến nghiêng nghiêng dáng sầu
trăng thu theo gió về đâu
quanh mình chỉ thấy một màu hoang liêu .
yêu em anh yêu thật nhiều
mùa thu chắp cánh theo diều bay cao
lòng ta phiêu bạt phương nào
tình em diệu vợi thân chào mùa thu ...
tôn thất phú sĩ
21 sept 2004
_________________________________
144
MONG NGÀY TRỞ LẠI CALI
Vẫn tiếc nuối tháng ngày qua thân ái
Ngóng về Ca Li anh gởi vần thơ
Suối tương tư chảy xuôi miền thương nhớ
Chợt mủi lòng - nghe tiếng gọi xa mong
Quận Cam vàng bài tình ca rạn vỡ
Em nỡ nào để buồn viếng hồn anh
Trong dáng chiều tiếng thở dài vọng cảnh
Ước một lần thôi để lặng lẽ chờ
Thiếu anh , Sai Gon nhỏ nghe hiu hắt
Mà xôn xao , mà tha thiết người ơi
Một trái tim đang thổn thức nghẹn lời
Đời ấm ức nhiều điều chưa dám nói
Buổi bình minh mây xám bay ra biển
Trời mất nắng nên trời thêm ảm đạm
Mượn gió Ca Li gửi tình sâu thẳm
Đến cùng anh dạo khúc nhạc hoa đăng
Trả lại anh đêm hẹn hò quán nhỏ
Mắt em xanh ... ngọt lịm ly nước dừa
Anh ưu tư ngồi đếm từng giọt mưa
Nhớ nhớ quá hàng dừa Xiêm quê mẹ
Cali ... cali ... giống quê mình lạ
Từ chén cơm cho đến miếng trầu xanh
Paris chừ ... nỗi nhớ cứ vây quanh
Ta thầm hỏi biết bao giờ trở lại
Tôn Thất Phú Sĩ
Cali . Juin . 2000 - Cali . Oct . 2007
____________________________________
145
BIỂN
Biển ơi ! cho ta màu áo
Trắng như lòng mới vào đời
Đêm về lang thang bãi cát
Mà hồn bay bỗng ngoài khơi
Một chòm sao rơi trên tóc
Một mảnh trăng soi giữa dòng
Chừ ta là con ốc nhỏ
Mượn hồn sóng vỗ đại dương
Biển ơi ! sao ta cứ goi
Tàu đi biền biệt không về
Ta với tàu chỉ là bọt biển
Tàn mộng rồi sau kiếp đam mê
Biển ơi ! cho ta giòng máu
Giang hồ từ thuỡ me sinh
Ta đi biển xanh màu nước
Ta về biển trắng bạc tình
Trùng dương cho ta gởi lại
Người tình yêu dấu ta thương
Con tàu ngày đêm xuôi ngược
Mình ta côi cút dặm đường
Tôn Thất Phú Sĩ
_______________________________
146
CON TÀU VÀ BIỂN
Anh là con tàu nhỏ
Theo biển sóng lênh đênh
Bờ nào có tình thương
Bến nào có chờ đợi
Tàu vẫn quay trở lại
Tìm ánh nắng ban mai
Tìm mối tình thơ dại
Tình người vẫn khoan dung
Lòng người vẫn độ lượng
Biển khơi vẫn thiết tha
Anh đi giữa đường thương
Chim Hải Âu đưa lốí
Sao Bắc Đẩu dẩn đường
Bên em và bên biển
Bên nào cũng vấn vương
Ngọn Hải Đăng rực sáng
Soi tình em khát khao
Trời mây nước xôn xao
Huyền ảo giấc chiêm bao
Thực hoà chung với mộng
Cuối xuống hôn loài người
Ngước lên hôn vũ trụ
Anh cùng biển phiêu du
Đưa em vào giấc ngủ
Qua rồi mùa biển động
Qua rồi một mùa đông
Anh yêu em như anh yêu biển
Biển trong hồn và em ở trong tim
Anh thương em như anh thương biển
Em trong đời và biển ở trong thơ
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris 10 Juillet 2004
_____________________________________
147
TIẾU NGẠO GIANG HỒ
Hoạ Bài NGHE KHÚC TIẾU NGẠO GIANG HỒ
của TRẦN HOAN TRINH
Tráng sĩ tung hoành mộng kiếm cung
Giang hồ lưng ngựa vó câu dồn
Dù cho tiếng sáo mê hồn trận
Ta vẫn trung thành với nước non
Bóng Nguyệt lung lay hờn phương Bắc
Sóng gầm rung chuyển động trời Đông
Biên cương một dải tình sông núi
Chiến mã hề ... trả nợ núi sông
Hâm nóng Bồ Đào ta ngất ngưởng
Men tình men rượu gió muôn nơi
Chao ôi vui quá nên ta đã
Vung kiếm chẻ ngang một khoảng trời
Tiếng sáo chiều thu vương gót chân
Núi đồi rừng rực ánh dương hồng
Sơn hà nung chí bình thiên hạ
Một mảnh chinh y bọc lấy hồn
Vũ khúc Nghê Thương bên suối trong
Giai nhân tha thướt ánh trăng ngà
Môi nàng ngọt lịm nhưng mật đắng
Chẳng thiết tha gì ta vẫn ta
Đơn độc ta đi giữa cõi trần
Kiếm cung sắp sẳn hề ... hồng nhan
Diệt tan bao lũ tà ma giáo
Vó ngựa tung bay giữa bụi mờ
Tiếu ngạo giang hồ buông tiếng ca
Hồn thiêng sông núi nước non này
Dặm đường rong ruổi ai tri kỷ
Cho ta gởi gấm mộng vơi đầy
Sinh tử là riêng chuyện của trời
Anh hùng không để lệ buông trôi
Tráng sĩ ta hề ... không sống nhục
Một ngựa một gươm vẹn với đời
Đêm thanh mài kiếm bên xứ lạ
Mảnh chiến bào sờn theo gió đông
Đường gươm cắt đứt từng sợi tóc
Nẽo về hun hút mắt xa trông
Ta ... Tiếu Ngạo Giang hồ ... hề ...ngang dọc
Một người một ngựa một thanh gươm
Cố nhân một dãy Trường Sơn đợi
Đặng Dung vần nguyệt đã bao mùa
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris 14 Juillet 2005
___________________________________________
148
CHIỀU DẠO PHỐ PARIS
Sân trường đầy nắng
Phượng hồng
Từng cánh rơi
Trên mái tóc
Câu thơ nhạt nhoà
Theo chân bước lang thang
Tiếng chim hát trên cành
Lao xao
Nhạc chiều tê tái
Em đi gió thì thầm
Tâm sự
Kỹ niệm xưa
Đã xa rồi
Chiều xuống thấp
Từng hồi
Chuông Giáo Đường
Notre - Dame
Thanh thoát
Nắng đổi màu
Hiu hắt
Lòng bâng khuâng
Buồn vu vơ trên lối đi về
Tôn Thất Phú Sĩ
_________________________________
149
MÙA THU XƯA
Vẫn nhớ một chiều thu mênh mông
Gió nhẹ mơn mang má em hồng
Thẹn thùng áo trắng bên cửa lớp
Anh đã yêu rồi em biết không?
Sương xuống mà sao nắng vẫn còn
Từng cụm vàng rơi trên cỏ non
Bâng khuâng màu lá vàng tâm sự
Ngơ ngẩn lần đầu anh biết hôn
Im lặng mà ngàn lời đã nói
Phút giây này vĩnh viễn ngàn sau
Tay đan tay cùng nhau thầm hẹn
Mãi yêu nhau đến thuở bạc đầu
Em vẫn là em mùa thu trước
Lượt là tha thướt tóc mây che
Đất trời ghen với tình ta đó
Đổ lá thu rơi ngập lối về
Đôi cánh chim di bay về núi
Bao thu qua mênh mang tình tự
Thời gian trôi bạc màu viễn xứ
Như mới yêu thơ dại BUỔI BAN ĐẦU .
Tôn Thất Phú Sĩ
CANADA-Thu 2004
______________________________________
150
NGÀY THƠ ẤU XƯA
Nỗi buồn rơi rất chậm
Hàng cây đứng lặng căm
Phiếm đàn sao đứt khoảng
Cung tơ chùng xuống rồi
Vô tình ai qua ngỏ
Bổng thấy lòng xôn xao
Tiếng hát vương chiều tím
Nốt nhạc trầm lên cao
U hoài từng cung bậc
Cho đời bớt trầm luân
Câu thơ thêm tiếng nhạc
Nắng vàng đẹp mùa xuân
Người xa từ độ ấy
Buồn buồn con nước xưa
Thuyền ta không bến đổ
Hỏi người về hay chưa
Tuổi ấu thơ đong đưa
Tháng ngày qua dịu vợi
Xin một lần trở lại
Theo cánh diều rong chơi
Thôi chỉ mong là cát
Ôm bãi biển dịu êm
Gót chân em nghịch ngợm
Dẵm trên bãi cát mềm
TônThất Phú Sĩ
Paris 07/08/2005
______________________________
151
XUÔI DÒNG HƯƠNG GIANG
Hoạ thơ : Dạo thuyền trên sông HƯƠNG
của Trần Hoan Trinh
Bước xuống thuyền từ thượng nguồn Bãng Lãng
Người bình yên sao ta cứ ngẩn ngơ
Lâu lắm rồi giờ về thăm lại Huế
Dòng Hương Giang vẫn vậy tự bao giờ
Mây lơ lững trôi theo dòng nước chảy
Mái chèo đưa khua dợn sóng đôi bờ
Xin lặng thinh nghe giọng hò lơ lẵng
Tự xa xưa như muôn kiếp ai chờ
Điện Hòn Chén cỏi âm dương huyền bí
Hồn linh thiêng dạo khúc nhạc trên sông
Và tiếng hét tiếng cười nghe rờn rợn
Điệu Nghê Thường vào thế giới mênh mông
Qua Nguyệt Biều đàn cá không buồn lội
Nước trong veo từng viên sỏi ngọc ngà
Đồi Văn Thánh tiếng tiêu buôn viễn xứ
Làng Thọ Cương lời mẹ ru thiết tha
Chùa Thiên Mụ bao tầng bao nhung nhớ
Tiếng chuông ngân mang mác một dòng sông
Thức tỉnh người trong cỏi đời ô trọc
Về nơi đây yên ổn một tấm lòng
Phu vân Lâu ngọn cờ bay phất phới
Núi sông ta hùng vĩ từ nghìn thu
Nghênh Xuân Đình ngai vàng đâu còn nữa
Bóng quân vương chìm vào chốn sương mù
Thuyền vẫn trôi theo dòng sông uốn khúc
Con đò ngang vẫn đưa khách sang sông
Người con gái đứng bên thềm Thương Bạc
Xoả tóc thề theo làn gió bềnh bồng
Tan trường về em nghiêng nghiêng vành nón
Áo trắng học trò vội vã qua sông
Cầu Trường Tiền bỗng nhiên thuyền dừng lại
Mà nặng lòng nghe xao xuyến tuổi hồng
Chợ Đông Ba ven bờ sông sầm uất
Ngập ngừng về đâu đường chia đôi ngả
Gia Hội bên này Đập Đá bên kia
Về nơi mô thuyền vẫn thấy đậm đà
Trời chợt mưa chợt nắng buồn vô cớ
Cồn Hến chơ vơ trong gió heo may
Thanh trà đầu mùa thoảng bay thơm ngát
Cơm nếp rượu làm hồn ta say say
Treo chênh chếch nửa vầng trăng lơ lững
Thoáng hương cau Thôn Vĩ Dạ mờ sương
Đến Chợ Dinh mình nhớ về Nam Phổ
Cho thuyền tình xuôi về bến yêu thương
Huế ơi Huế ! Dòng Hương từ vạn cổ
Ai đặt tên mang nguyên vẹn hình hài
Từ thuở nào em là nguồn cãm hứng
Là nàng thơ là muôn vạn lời ca
Cửa biển Thuận An , Châu về hợp phố
Mặn ngọt ngậm ngùi con nước đổi thay
Đại dương mênh mông lòng thuyền e ngại
Bởi đời thuyền mãi mãi một dòng sông
Mái đẩy câu hò từ thượng nguồn vọng lại
Mà hạ nguồn nghe xao xuyến trong lòng
Tuổi thơ ta lỡ một lần ngu dại
Bỏ Huế rồi ta bỏ cả dòng sông
tôn thất phú sĩ
_________
DẠO THUYỀN TRÊN SÔNG HƯƠNG
Ta lên thuyền từ thượng nguồn Bãng Lãng
Hồn bình yên bên sóng nước lửng lơ
Con thuyền tình trôi theo dòng lơ đãng
Con sông Hương đẹp tinh khiết không ngờ
Trời xanh ngắt và cỏ cây xanh ngắt
Sông quanh quanh có trăm bến trăm bờ
Bến bờ nào cũng làm lòng lữ khách
Buồn ngậm ngùi và thương nhớ bâng quơ
Điện Hòn Chén nghiêng mình soi bóng nước
Đã ngàn năm úp bát ngọc trên sông
Tiếng địch tiếng đàn đèn nhang nghi ngút
Ai nhảy xênh xang một khúc thượng đồng
Qua Nguyệt Biều nước chừng như bất động
Lòng sông trong in từng bóng mây qua
Đồi Văn Thánh , làng Thọ Cương lay động
Gió hiu hiu đưa cành trúc là đà
Chùa Thiên Mụ vương tháp cao cổ kính
Tiếng chuông ngân , tiếng trống vọng thinh không
Chợt thương ai một lần rời cung điện
Bỏ vinh hoa nguyện mặc áo nâu sồng
Phu vân Lâu con nước chảy bâng khuâng
Nghênh Xuân Đình chẳng thấy thuyền vua ngự
Ai quỳ gối tung hô lời vạn tuế
Vắng đâu rồi bóng dáng đấng quân vương
Chiều kinh thành lãng đãng khói hương
Nắng lây lất vàng hoe thềm Thương Bạc
Cây ngô đồng đứng dầm dãi gió sương
Đã thế kỷ che nửa trời bóng mát
Cầu Trường Tiền cong cong mầu nhủ bạc
Ru lòng người trôi nỗi với dòng sông
Thuyền lênh đênh qua chân cầu sóng dạt
Tự nghìn năm vẳng một nhịp tang bồng
Qua Đông Ba sông bỗng chảy ngập ngừng
Để con nước chia đôi về hai ngả
Kè Đập Đá khuất sau một khúc quành
Bến Gia Hội ghe thuyền về hối hả
Đầm Cồn Hến vào lòng sông vỗ nhẹ
Hai bên bờ hoa bắp trắng lay lay
Cột khói lam chiều toả tím chân mây
Hương hoa bưởi hoa chanh thơm ngây ngất
Thôn Vỹ Dạ cheo leo vầng trăng ngọc
Tiếng hò ai run rẩy suốt dòng sông
Có nhớ nhau thì xin đến chợ Dinh
Mà thương nhau thì xin về Nam Phổ
Đêm thanh vắng mang mang sầu thiên cổ
Hai bên bờ cảnh bàng bạc liêu trai
Hình như sông buông một tiếng thở dài
Khi con nước hoà mình vào biển cả
Ta ngồi lặng bên mạn thuyền sóng vỗ
Tiếc nuối ngậm ngùi trong cuộc chia tay
Sông Hương buồn cho ta khóc đêm nay
Cho ta khóc như những ngày nhỏ dại
Tiếng sóng thầm từ hạ nguồn vọng lại
Sao nghe như tiếng sóng ở trong lòng
Bỗng mơ mình thành một hạt mưa trong
Để tan biến vào lòng sông thân thiết.
Trần Hoan Trinh
_____________________________________
152
BÂNG QUƠ
Em ngồi xoả tóc dáng Liêu Trai
Hong nắng bờ vai nghiêng nghiêng gầy
Bức tranh lụa thoáng thơm hương phấn
Bướm ngẩn ngơ vờn rũ cánh bay
Cứ để cho hồn rung theo gió
Cho tình vời vợi đến trong mơ
Đừng ngăn con suối vào sông rộng
Mà nghẽn dòng xuôi nước vỡ bờ
Tình rất đẹp khi tình lớn mạnh
Như trái cây ngon chín trên cành
Rồi chợt run run trong nắng tím
Vội vã lìa cành lặng lẽ rơi
Khoan thai đi vào chân trời rộng
Thắp lên ngọn đuốc sáng hừng đông
Ta với đời cùng nhau nhập cuộc
Tuổi thanh xuân không đến hai lần
Lòng hỏi lòng sao cứ héo hon
Rêu xanh phủ kín lối đi mòn
Nghe ai nức nỡ trong đêm vắng
Đâu đó bâng quơ tiếng thở dài
tôn thất phú sĩ
____________________________________
153
ÐÔNG VỀ NHỚ BIỂN TIÊN-SA
Tàu neo cửa biển mờ sương nhạt
Vách đá cheo leo dựa lưng đồi
Sóng xô trắng xoá khung trời mộng
Giá buốt hoàng hôn mưa rơi rơi
Chơi vơi mái ngói hồn cô quạnh
Làn khói nhà ai ôm dáng sầu
Tiên Sa hiu hắt mùa đông lạnh
Bải biển triều dâng cát đổi màu
Bên này khắc khoải nhớ bên kia
Ðà Nẵng buồn theo gió heo may
Hàn giang nước chảy tuôn ra biển
Quê hương cay đắng lệ vơi đầy
Tàu đi nhấp nhô theo chân sóng
Kiếp lưu vong lỡ dỡ một đời
Ngày nao đau xót niềm ly biệt
Cầm chắc trong tay vĩnh biệt rồi
Có những con người nhiều cảm thông
Con tim một nhịp rất ấm nồng
Ðất trời quê mẹ xây dựng lại
Ta sẽ về thăm cả núi sông
Tiên Sa cửa biển tàu nằm ngủ
Thở khói vu vơ đầy ân tình
Bước phiêu lưu một lần gác lại
Hoa nở trong mùa Ðông lãng du
Tôn Thất Phú Sĩ
Ðông Paris - Déc 03
______________________________________
154
NGÀY XƯA HAI MÁI TRƯỜNG
Em ... học trò trường Phan Thanh Giãn
Đôi mắt dễ thương sao hững hờ
Môi hồng chúm chím cười tinh nghịch
Như bảo thầm , anh là kẽ ngu ngơ
Hàng phượng trường em đã trổ bông
Vấn vương anh nhặt cánh phượng hồng
Mùa hạ đi qua rồi trở lại
Phượng hồng vẫn đỏ thắm trong anh
Phan châu Trinh ... những chiều trốn học
Đứng dưới gốc me trước cổng trường
Lá me xao xuyến niềm tâm sự
Không phải trường anh ... anh vẫn thương
Tôn Thất Phú Sĩ
_____________________________________
155
PHƯỢNG HỒNG MÙA HẠ
Về những mối tình thơ dại Một Thời PCT-ĐN 54-60
Em nhặt làm chi cánh phượng hồng
Cứ để phượng buồn trôi ven sông
Bỏ lớp bỏ trường từ dạo ấy
Phượng tiễn chân em bước theo chồng
Em lỗi hẹn rồi em biết không
Hay em quên hết chuyện ban đầu
Trong ngăn tim nhỏ màu phượng thắm
Nay đã khô ....theo mối tình sầu
Bài thơ phượng vĩ ai phổ nhạc
Tiếng hát nào rung động hồn hoa
Anh đi ...đi mãi trong nắng hạ
Mà tưởng chừng tuyết trắng nhạt nhoà
Anh vẫn mơ phượng hồng ngày đó
Lang thang tìm hạnh phúc phù du
Trong giấc mộng một lần bắt gặp
Chợt giật mình mộng đã xa mù
Thân lữ thứ mòn giày ngàn dặm
Nhớ nhung nhiều áo trắng xa xăm
Anh với tay ôm tình phượng vĩ
Thả bay theo con trốt xoay vần
Nếu vô tình em qua trường cũ
Chạm màu hoa ... đụng đến hồn thơ
Anh thương quá tìm về tuổi dại
Phượng nở ven sông phượng vẫn chờ
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris vào Hạ
20 Juin 2005
______________________________________
156
EM CHỢT GỌI MÙA XUÂN
Đông còn nằm vạ sau cuống lá
Đong đưa lạnh lẽo khẵng khiu cành
Mùa xuân len lén về ngang phố
Mây xám tương tư chút nắng hanh
Bỗng dưng chợt thấy môi em ngọt
Hồn ngất ngây theo gió đông tàn
Mưa Xuân tựa tấm màn sương mõng
Buông kín khuê phòng em điểm trang
Thẹn thùng mộng ước em che dấu
Mùa xuân rộn rã ở trong lòng
Xuân này chàng đến trao quà cưới
Bẽn lẽn em chờ tự cuối đông
Mùa xuân bừng dậy niềm vui mới
Thao thức lòng ai tự hỏi thầm
Vẫn ước mong mùa Xuân còn mãi
Để đời đời ta mãi yêu nhau
Ước gì đến được tinh cầu mới
Loài người chỉ có tuổi hai mươi
Tình yêu tha thiết từ nguyên thuỷ
Nhớ anh nhiều em chợt gọi Mùa Xuân
Tôn Thất Phú Sĩ
Xuân Bính Tuất * 2006
_____________________________
157
LẦN ĐẦU LỔI HẸN
Con chim bồ câu hình như vô tình
Mổ hạt thóc trong bàn tay cô bé
Cô cảm thấy chàng trai nào đó gọi
Lời thì thầm xào xạc lá me rơi
Mà thật rồi hôm qua anh có gọi
Buổi hẹn đầu cây cỏ cũng run run
Trước cổng trường chiều nay tan buổi học
Cô bé ngồi chờ mây tím ngừng trôi
Sao không đến lần đầu sao thất hẹn
Hay ngu ngơ chưa viết được thư tình
Thời gian đợi vỡ ra thành từng mảnh
Vạt áo dài nhỏ giọt mực xanh xanh
Cổng trường xưa
Em vẫn còn đứng đợi
Anh hẹn về nhưng không kịp em ơi
Tàu vẫn trôi trôi mãi tít ngàn khơi
Sóng vẫn vổ tan theo lời anh hứa
Tôn Thất Phú Sĩ
_______________________________
158
ANH Ở BÊN NÀY TUY RẤT XA
Anh ở bên này tuy rất xa
Gởi về em câu chuyện thật thà
Lời thương yêu đó khống dối trá
Từ trái tim hồng anh nói ra
Anh ở bên này tuy rất xa
Bắt thang lên hỏi ánh trăng già
Trăng bao nhiêu tuổi đời cô tịch
Trăng vẫn là trăng riêng của ta
Anh ở bên này tuy rất xa
Tháng mười hai tuyết trắng nõn nà
Tuổi hồn nhiên run từng nốt nhạc
Tiếng dương cầm vọng nỗi xót xa
Anh ở bên này tuy rất xa
Nhiều khi ngơ ngẩn trước hiên nhà
Nhìn con chim lạ bay về núi
Mơ bóng ai về xa thật xa
Anh ở bên này tuy rất xa
Em ơi ! còn nhớ chuỗi ngày qua
Tìm mùa thu ẩn trong tà áo
Tìm sắc hoa non thắm mặn mà
Anh ở bên này tuy rất xa
Tìm đâu được giọt ánh trăng ngà
Rơi vào gối chiếc mùa đông giá
Nở muộn mùa Xuân trên cánh hoa
tôn thất phú sĩ
Paris tháng 12 * 2006
__________________________________
159
LỠ CHUYẾN ĐÒ NGANG
Hẹn nhau qua một chuyến đò
Em sang sông trước không chờ đợi anh
Hạt sương trong vắt long lanh
Anh thơ thẩn đứng một mình ngóng trông
Bây giờ em đã có chồng
Bến sông ngày đó mênh mông cát vàng
Con đò chở khách sang ngang
Anh đem cay đắng lấp tràn dòng sông
Trời chiều sắc tím mênh mông
Anh con ốc nhỏ nằm trong cát vàng
Đò chiều chở nắng hôn hoàng
Xuôi về quê lạ cột dây tơ hồng
Xa xăm một cõi bềnh bồng
Thương người năm cũ tay bồng tay mang
Tôn Thất Phú Sĩ
________________________________________
160
MÙA XUÂN QUÊ MẸ
Bên này trời mùa đông buồn ảm đạm
Tuyết rơi nhiều đêm thêm dài lê thê
Anh nhớ quá một mùa Xuân quê mẹ
Mùa Xuân nồng trời đất dậy vương tơ
Từ thuở ra đi hai bàn tay trắng
Đeo trên lưng một khối nặng ưu phiền
Quen tiếng nói tiếng chào trăm ngả
Tiếng cười đùa hò hẹn gọi thênh thang
Phố người ta sao cái gì cũng lạ
Ly cà phê đen đắng ngắt bờ môi
Những cành cây tuyết phủ đầy cuốn lá
Kẻ xa nhà mái tóc bạc phất phơ
Theo dòng người dưng luôn luôn vội vả
Trắng đen vàng anh đi giữa cô đơn
Thèm tiếng nói mẹ sinh từ thơ ấu
Tô mì Quảng mẹ nấu buổi hoàng hôn
Con sông Hàn giờ hết mùa nước lũ
Anh phân vân nghe gió hạ thổi về
Năm cánh phượng hồng ép vào trang sách
Cọng mười ngón tay anh đếm tuổi em
Tuổi mười lăm xưa ... chừ thành goá phụ
Năm cánh phượng hồng khô hoá thành sầu
Để bây giờ giữa dòng người xa lạ
Đà Nẵng Xuân về anh nhớ thật lâu
tôn thất phú sĩ
mars * 2005
_______________________________________
161
CÂY VÚ SỮA VÀ ... GIẤC CHIÊM BAO
Cây vú sữa vừa tròn ba mươi tuổi
Kỷ niệm đầu vẫn còn mãi trong tim
Ngôi nhà cũ chập chờn trong trí nhớ
Con đường xưa ta lặng lẽ đi tìm
Ngôi nhà đó nhưng bây giờ xa lạ
Nắng phai vàng sao nắng quá long lanh
Đứng lặng im để hồn nghe hiu quạnh
Lòng hoang mang ngỡ đã lạc hướng về
Cây vú sữa ngày xưa ta vun xới
Cành lá xum xuê ngạo nghễ trời cao
Giang tay rộng gom hết hương chiều tím
Gởi về em cho kịp nắng bình minh
Hoa vú sữa thơm tình người viễn xứ
Lòng nghẹn ngào mường tượng buổi chia phôi
Có tiếng ai khe khẽ vừa mới gọi
Ta giật mình ...à là giấc chiêm bao
Tôn Thất Phú Sĩ
_____________________________________
162
TÌNH BIỂN VÀ TÌNH EM
Em và biển tình yêu anh rộng mở
Biển trong hồn và em ở trong tim
Anh là cát in đậm gót chân em
Sóng triều ghen hờn , dạt dào vội xoá.
Con dã tràng ngẩn ngơ như muốn hỏi
Ðôi mắt buồn vô cớ em giận anh
Nắng trãi dài trên sườn đồi hiu quạnh
Tưỡng mưa bay ướt mái tóc đen huyền
Chiều xuống thấp con tàu nằm yên nghỉ
Ngày tháng phiêu bồng hải âu cánh mỏi
Gió trùng khơi thì thầm như muốn gọi
Ngày mai này anh vào biển xa em
Giọt nước mắt rơi đây và rớt đó
Bao thương yêu anh gởi cho sóng rồi
Tàu xa bờ em hình bóng xa xôi
Với biển cả em chịu nhiều thua thiệt
Anh vẫn biết tình em và tình biển
Trong như gương và tha thiết rất nhiều
Anh đi giữa hai mối tình tuyệt diệu
Tuổi xuân mình trời đất cũng xôn xao
Tôn Thất Phú Sĩ
_________________________________
163
CÓ KHI NÀO NHỚ LẠI
Em biết không chiều nay mình anh trên đường vắng
Những sợi tuyết rơi về một phía
Gió lạnh ngược chiều khắc khoải bờ sông Seine
Anh muốn đi vào một vùng xa lắc
Nơi cỏ xanh chưa phủ nấm mồ
Nơi có hàng cây kiềng kiềng trăm năm tuổi
Để thấy mình già cổi bởi si mê
Tim anh đau buốt
Khi đất trời giận dữ nổi cơn dông
Thịt da anh tê cứng một nỗi niềm
Bởi vì gió , vì mưa vì tuyết phủ
Em thương yêu
Lòng anh không tự chủ
Có những lúc
Như con tàu ra khơi không hải đồ
Không định hướng được , đành theo con sóng
Trôi dạt phương trời nào không gọi được tên
Em có khi nào nhớ lại một bài thơ
Như bài thơ ngày xưa anh đã viết
Bỗng một hôm em trở thành quả phụ
Để bây giờ em âm thầm bên nỗi nhớ bơ vơ
Có khi nào em biết được niềm đau
Của người anh thẩn thờ đi trên cát
Nhìn bóng con tàu xa dần tầm mắt
Nhớ tháng ngày theo sóng gió lênh đênh
Qua rồi sao
Tất cả đã xa rồi
Một thời
Hai tâm hồn đầy mộng ảo
Tưỡng một đời được mãi mãi bên nhau
Tôn Thât Phú Sĩ
Bờ sông SEINE
Juillet 2006
____________________________________
164
TƯƠNG TƯ
Ðêm về ôm gối chiêm bao
Ngàn thương trăm khổ dạt dào tình xưa
Bỗng nhiên trời đổ cơn mưa
Lời anh ngọt mật cho vừa lòng em
Giọt rơi từng giọt bên thềm
Như ru em ngủ êm đềm tin yêu
Ra đi hứa hẹn thật nhiều
Bóng anh theo áng mây chiều ngừng trôi
Hay là anh lổi hẹn rồi
Bước chân phiêu lãng một thời đam mê
Khuya nay có ánh trăng thề
Màu trăng kỹ niệm bên hè đêm nao
Vói tay mở cửa trăng vào
Mảnh trăng tan vở xanh xao cõi lòng
Bây giờ trời đã lập đông
Nửa như khói ám, nửa trông lạnh lùng
Ghét thương cao vút song song
Sợ ngày mai ấy không còn để yêu
Ðường lên đỉnh núi cheo leo
Ðường ra cửa biển sóng reo rì rào
Hồn em anh bỏ đường nào
Vỡ toang từng mãng nghẹn ngào buông trôi
Tương tư tím một góc trời
Mây xa lạc gió suốt đời nhớ anh.
Tôn Thất Phú Sĩ
_______________________________
165
RỒI MÙA XUÂN ĐẾN
Rồi những ngày vui đến rất gần
Trong tôi rạo rực đón xuân sang
Bầu trời con én chao đôi cánh
Đẩy lùi mùa đông hiu hắt tàn
Có bao nhiêu nhuỵ hoa vừa nở
Là bấy nhiêu tình trong ý thơ
Giọt sương còn đọng trên cành trúc
Đợi gió xuân về để ước mơ
Đất trời tỉnh giấc sau cơn mê
Một chút nắng xuân vương tóc thề
Hong vàng màu áo người con gái
Mong đợi tình quân quay gót về
Nhớ những mùa xuân xa thật xa
Hương xuân man mát tận quê nhà
Đem theo nhung nhớ và nhung nhớ
Trút xuống hồn tôi mắt lệ nhoà
tôn thất phú sĩ
____________________
166
BUỔI SÁNG THỨC DẬY BỊ NHỨC ĐẦU
Bỗng dưng sáng nay thức dậy
Nắng hè trốn trong chòm mây
Hàng cây bên đường nghiêng ngả
Bồn chồn lòng ta say say
Như có điều gì bí ẩn
Thổn thức tận đáy lòng sâu
Nỗi buồn len vào mạch máu
Gặm nhấm hồn ta từ lâu
Tuổi đời xưa như trái đất
Sao còn mơ mộng viển vông
Để cho cơn đau đeo đuổi
Len lỏi đi vào cõi thơ
Hành ta luôn luôn nhức nhối
Chỉ mong sóng nước vỡ bờ
Nhưng ta vẫn vươn sức sống
Vẫn mãi đi hoài trong thơ
Bởi thơ là viên thuốc đắng
Chữa lành con bệnh thẩn thờ
Bởi thơ là viên ngọc quí
Để dành cho mối tình mơ
Bởi thơ là niềm chân thật
Không bao giờ ta nghi ngờ
Tôn Thất Phú Sĩ
26-08-2005
_________________________________
167
GỞI CHO ANH
Em ngồi đan chiếc áo mùa đông
Từng mũi len mềm
Chợt nghe bài hát xưa
Đưa em vào tình cũ
Ngoài kia như có ai chờ
Ngọn đèn đường vàng nhạt
Phố đêm chưa ngủ
Người bán hàng rong
Rao tiếng rao buồn
Xào xạc lá rơi
Áo đan rồi em gởi cho anh
Có còn nhớ nhau không
Những con đường ngày đó
Chúng mình từng ngày lang thang đếm bước
Tay trong tay
Nắng lùa trong mái tóc
Nắng rũ hàng mi cong
Áo lụa dài tha thướt
Vướng gót chân anh mềm
Bến vắng con đò ngang đưa khách
Vầng trăng lầm lũi đi về
Tiếng yêu thương người nói với người
Nôn nao theo tiếng còi tàu
Chia tay không rươu tiễn
Men tình sao ngất ngây
Bến xưa chiều xuống thấp
Hãy mang dùm cho nhau
Niềm thương và nỗi nhớ
Gởi theo nhịp trái tim
Nhấp nhô từng đợt sóng
Đến một nơi thật xa
Nửa vòng tròn trái đất
Một vòng cung đợi chờ
Cơn mưa mùa hạ trắng
Gió thổi mùi hương bay
Chỉ có trời đất hiểu
Chỉ có lòng ta say
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris mùa lạnh 2004
____________________________________
168
TIỄN ĐƯA
Lắng nghe trong gió có lời hát
Có tiếng yêu thương rộn tiếng cười
Có dáng nghiêng nghiêng chiều tim tím
Gót giày qua ngỏ nắng hồng vui
Áo ai trắng cả chân trời cũ
Ngơ ngẩn hồn thơ trong phút giây
Đời bỗng thênh thang tình viễn xứ
Mộng hải hồ theo cánh chim bay
Tàu nhổ neo rời xa bãi vắng
Cát mềm in vội bước chân son
Tiễn đưa về chốn xa mù đó
Biển mặn bờ môi se sắc hồn
Tôn Thất Phú Sĩ
_____________________________________
169
TÌNH CỦ KHOAI LANG
Đời anh như là củ khoai lang
Em ngọn lửa ấm trong tro tàn
Lửa vừa đủ nóng khoai vừa chín
Không quí gì hơn lúc đói lòng
Từ độ tình yêu mới đơm bông
Hai ta như một cặp bài trùng
Đi đâu ta cũng cùng sánh bước
Trang trải lòng nhau suốt dặm đường
Tưỡng thế đời ta sẽ được vui
Kết tinh hương sắc của đất trời
Hồn sáng như gương trong như ngọc
Giữa mùa xuân thắm nắng hồng tươi
Rồi bỗng một hôm lữa cháy bùng
Đốt cháy thành than củ khoai lang
Ôi chao đau quá nay ta hiểu
Tình nghĩa ngày xưa gió đổi chiều
tôn thất phú sĩ
________________________________
170
ẢO ẢNH
Lên cao ...
Lên cao... nắng mai bỡ ngỡ
Nụ cười tươi nở muộn tự bao giờ
Bàn tay thon em vịn vào tảng đá
Đụng phải hồn anh Vạn Lý Trường Thành
Anh vẫn biết
Từ ban đầu
Em đã rào đón trước
Em chỉ là người em gái thôi
Nhưng tình anh dài vạn lý
Bởi anh yêu em từ buổi ấy
Em đứng chênh vênh
Bên bức tường vun vút
Với đến trời cao vời vợi
Mây xám bay lang thang về vô tận
Đưa lòng anh vương vấn
Tự bao giờ
Em nào đâu có hiểu
Tại em đó..
Em không nói rõ
Cứ lững lơ lơ lững bồng bềnh
Khói hoàng hôn buông lơi
Từ mái nhà tranh
Thoai thoải sườn đồi
Xuôi về thung lũng đầy hoa hồng cỏ dại
Để trao cho anh nhiều mơ ước
Anh lầm tưởng em là của riêng anh
Anh hớn hở đưa em vào mộng
Rồi khẳng định : em cho anh tất cả
Vì mang phải một tình yêu tuyệt diệu
Mơ hồ
Hun hút
Anh chìm trong một ảo ảnh thâm trầm
Vạn lý Thành
Ngàn năm mây trắng vẫn bay qua .
Tôn Thất Phú Sĩ
VLTT * Sept. 2005
__________________________________________
171
XIN ĐỪNG TRÁCH
Vừa biết yêu đã lỡ lầm yêu biển
Tháng năm dài theo con tàu lênh đênh
Bước giang hồ chợt thấy đời hiu quạnh
Neo tuổi vàng giữa sóng nước mông mênh
Ngày xưa đó khi chúng mình mới lớn
Em yêu anh , sao chẵng nói năng gì
Anh cứ ngỡ tình yêu là mộng mị
Là si mê là mơ mộng viễn vông
Em giấu kín nên anh nào có hiểu
Lời tự tình em đâu tỏ bằng lời
Đôi lúc thấy mắt em buồn vời vợi
Anh tưỡng chừng hoa biển lững lờ trôi
Điều đơn giản mà sao em e ấp
Để nỗi lòng dằn kín đáy tâm tư
Bao nhiêu lần tàu quay về bến cũ
Muối thấm dần trong mạch máu phiêu du
Bởi câm nín nên đời thành dang dỡ
Tiếng còi tàu thôi thúc chuyến đi xa
Sóng xô bờ rộn ràng miền đất lạ
Anh đi rồi cay đắng hoá thành thơ
tôn thất phú sĩ
___________________________________
172
Em Không Ngu Ngơ...
Em nói yêu anh em dại khờ
Bên anh, cô bé quá ngu ngơ
Anh như chiếc bóng bên đường vắng
Vừa muốn ôm anh bóng đã mờ
Anh biết em đâu có dại khờ
Giã vờ làm bộ vẻ ngu ngơ
Từ trong mảnh đất yêu thương đó
Đã thấy nẩy mầm hạt biệt ly
Anh có trách gì em gái đâu
Mấy ai trọn vẹn thuở ban đầu
Làm sao tìm được tình vĩnh viễn
Đày đoạ làm chi chuyện mai sau
Xin cảm ơn em cảm ơn đời
Tình yêu ảo ảnh cũng đành thôi
Vẫn nghe xao xuyến niềm vui trước
Mà ngỡ như mình chưa biết nhau.
tôn thất phú sĩ
06/08/04
______________________________________
173
phượng tím
trời trong không một cụm mây
thơ tôi đi giữa
vòng tay ân tình
Paris nắng rực bình minh
em về lặng lẽ
một mình trong sương
tôi ngồi quán nước bên đường
ly cam tươi vắt
để thương người tình
bỗng dưng gió lạnh se mình
sông SEINE
đằm thắm một hình bóng qua
lên nguồn tôi đã gặp mưa
thương nhau thầm gọi xa đưa vào hồn
nồng nàn hương tóc mạ non
trên cây phượng tím
chập chờn chiêm bao
hỏi em
còn mộng những gì
tình tôi đi giữa
non xanh bạt ngàn
bóng chiều lãng đãng hoàng hôn
thuyền im bến lặng
nhớ vùng biển xưa
tôn thất phú sĩ
__________________________________________
174
VIÊN PHẤN NGẬM NGÙI
Người đến thăm ta thật bất ngờ.
Gợi niềm nhung nhớ mái trường thơ .
Tình xưa xa vắng ta tưỡng mất .
Bỗng thấy người về cứ ngỡ mơ .
Kỹ niệm chập chờn quanh đâu đó .
Em bàn đầu ta cuối lớp xôn xao .
Trên bục giãng thầy giãng bài toán khó .
Trộm nhìn em ước lược một phương trình .
Giờ Lý Hoá hẹn nhau chiều dạo phố .
Ngồi tiệm kem lặng ngắm bóng em qua .
Giờ Sử Việt thầy dạy ta viết sử .
Bằng cung tên chinh chiến tự bao giờ .
Giờ Pháp văn khô như mùa hạ nắng .
Mơ màng nhìn tà áo trắng đi ngang .
Chùm phượng vĩ vương hồn ta rướm máu .
Tiếng ve sầu rên rĩ mối tình câm .
Ngày nắng ấm cùng nhau đi cắm trại .
Ta ra tay nghĩa hiệp giúp em làm .
Dựng chiếc lều mà thâm tâm thầm gọi .
Anh cùng em lều lý tưởng trăm năm .
Buổi tan trường xe đạp em xì lốp .
Rất ân cần xin bôm bánh xe mềm .
Em đỏ mặt che nghiêng vành nón mới .
E thẹn nhìn tia nắng hạ chạy quanh
Chè ngã năm những chiều trốn học .
Gió đầu mùa pha lẫn mùi đường .
Hai đứa chụm đầu bên ly đậu đỏ .
Nước dừa bánh lọt ngọt quê hương .
Rạp Li-Do chiếu film : " Tình dang dỡ " .
Nhịn quà sáng mua hai vé ci-nê .
Xem phim hai đứa cùng ngượng nghịu .
Có phụ đề mà nào hiểu chi mô .
Trên đỉnh cao sắp hàng cùng lủ bạn .
Xe không phanh đua xuống dốc Cầu Vồng .
Chợt thấy áo em bay trong chiều tím .
Hoảng hồn nhắm mắt buông ghi đông .
Sân vận động Chi Lăng ồn ào náo nhiệt .
Ta thủ môn đội tuyển bóng trường mình .
Tung tuyêt chiêu chụp trái banh Quốc Học .
Em vỗ tay ta bay lên trời xanh .
Biển Mỹ Khê rì rầm nghe sóng vỗ .
Ta bơi ngang bơi dọc làm kình ngư .
Trên cát vàng dấu chân em ngà ngọc .
Dẫm nhẹ hồn ta đi vào cỏi sa mù .
Sắp bải trường thầy trò lưu luyến .
Tờ báo tường trau chuốt vần thơ .
Anh yêu em như sóng biển vổ bờ .
Em đọc vội vàng mắt nai bở ngỡ .
Đêm liên hoan sân trường nhộn nhịp .
Mảnh trăng thề lắt lẽo trên cành cây .
Ta ôm đàn hát bài mùa tạm biệt .
Buồn vui gì cũng chỉ một đêm nay .
Thế là hết trao tay trang lưu bút .
Viết những tâm tư thầm kín cho nhau .
Bao năm tháng chưa phai mờ vết mực .
Mái trường xưa mãi vương vấn tình đầu .
Thôi tạm gát những ưu phiền tuổi dại .
Bên cửa lớp ngày thi đã gần kề .
Rồi mai này mười phương ta tung cánh .
Bỏ lại đàng sau tuổi mộng đam mê .
Phan châu Trinh trường tôi yêu dấu .
Một thuỡ dại khờ vương vấn mối tình xưa .
Mùa phượng vĩ con sông HÀN Đà Nẵng .
Và trường tôi còn mãi mãi trong hồn .
Để đêm nay trong mùa đông giá .
Trời Paris chìm trong cõi sương mù .
Thôi trả lại cho em .
Bảng đen buồn ngơ ngác .
Bạn bè thầy cô và viên phấn ngậm ngùi .
Tôn Thất Phú Sĩ
______________________________________________
175
HƠN HAI MƯƠI NĂM LƯU LẠC
Hơn hai mươi năm đành đoạn
Tôi theo biển ra đi
Quê hương ơi ! tha thiết
Hôm nay hăm hở tôi về
Thành phồ đầy bụi bặm
Ngựa xe như chong chóng
Tôi nhắm mắt qua đường
Mạng người thua con kiến
Tuổi thơ xưa bắt bướm
Ép trong tập học trò
Tôi về giữa phố chợ
Em bé dìu mẹ già
Vé số mời tôi mua
Tôi nói tiếng mẹ sinh
Nhiều khi không ai hiểu
Người nói tiếng Việt Nam
Đôi lúc tôi ngẫn ngơ
Một hạt muối cao cấp
Khuyến mãi một tình yêu
Tất cả là đỉnh cao
Của trí tuệ loài người
80 mươi triệu ai ơi
Hơn một triệu làm người
Còn lại là sâu bọ
Tôi về sống với sâu
Hơn hai mươi năm lưu lạc
Trở về bao đổi thay
Dân nghèo nghèo xơ xác
Người giàu đốt đô la
Với bao nhiêu quyền thế
Đè cổ người dân lành
Vẫn hình cong chữ S
Nhưng thịt da nát nhừ
Quê hương giờ đâu nhỉ
Thêm một lần giã từ
Bay theo gió theo mây
Thôi không còn hăm hở
Một lần trở về thăm
Trời xa vẫn khắc khoải
Quê hương vẫn mịt mù
Thôi đành ta quay lại
Nối tiếp đời lãng du
Tôn Thất Phú Sĩ
Hè - 2003
_________________________________
176
CHO TÔI XIN
Dòng sông ... Dòng sông mênh mông trôi
Cho tôi xin một chút rộn ràng
Đem về phố núi làm quà tặng
Cho một người xa thật là xa
Nắng ngã về tây nắng đổi màu
Băn khoăn ngăn cách nghìn trùng mây
Ai về cố quốc cho tôi hỏi
Mộng đã xây cao được mấy tầng
Có những người thương đã đi qua
Cho tôi xin hơi ấm thật thà
Lưng chừng một cõi trời xanh biếc
Chợt nửa chiều xưa bỗng ngọc ngà.
Những hàng cây ... hàng cây rất cao
Cho tôi ôm kín gió đầu mùa
Để lùa tóc rối vào đôi má
Thổi cả hồn tôi rất ngọt ngào
Có phải em là em của tôi
Hay là mơ ước đã qua rồi
Non sông một gánh tìm dư ảnh
Đất nở TỰ DO sáng rực trời
Tôn Thất Phú Sĩ
London - Juillet 2009
_____________________________________
177
DỖI HỜN
Một người dỗi hờn đi ven sông
Dang tay hứng lấy giọt nắng hồng
Thấy bóng hình người thương trong đó
Một buổi chiều rất nhớ rất mong
Một người hờn dỗi bên trời gió
Cô đơn đi hạnh phúc vẫn đầy
Bàn chân bước nhẹ trên cỏ dại
Vẫn thấy lòng đang nhớ đang thương
Có hai người đang dỗi hờn nhau
Trùng khơi cách trở mong qua mau
Đường đời đôi ngả như vô tận
Ấp ủ lòng đau trong cánh thơ
Vườn mơ mở cửa chờ giao cảm
Giấc mộng an lành trải thảm xanh
Trên dốc đứng bóng ai thấp thoáng
Người về rồi mạch sống xôn xao
Con chim lạ thì thầm hỏi lá
Rồi vụt bay tìm bạn tâm đầu
Gió rì rào gió lùa tóc rối
Lời dỗ dành ta để cho nhau
Người ơi nếu có dỗi hờn
Xin như mưa bão đến rồi tan nhanh
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris 17 Juillet 2009 * 19-07-2009
___________________________________________________
178
VÁ LẠI NGỌN CỜ
Cùng nhau
Vá lại ngọn cờ
VIỆT NAM tươi sáng một trời TỰ DO
Ta đi
Xây dựng cơ đồ
Đánh tan VIỆT CỌNG cho đời ấm no
Toàn dân chung một tấm lòng
Diên Hồng soi sáng rạng ngời sử xanh
Vùng lên
Ta đuổi giặc TÀU
QUANG TRUNG ĐẠI ĐẾ
Ta theo chân NGÀI
Việt Nam . Việt Nam
Một giấc mơ
Lòng ta ngây ngất ven bờ Đại Dương
Dang tay ôm lấy Quê hương
Hôn từng ngọn cỏ hôn bờ sông xưa
Việt Nam - Việt Nam ơi !!!
Vươn vai Phù Đổng sánh cùng năm châu
Trường Sa
Dậy sóng muôn đời
Hoàng Sa
Chôn lũ giặc TÀU tham lam
Nam Quan, Bản Giốc địa đầu
Cộng Nô đem hiến quan Thầy dung thân
Quân dân vùng dậy một lòng
Trả ta xương máu
Trả rừng núi xanh
Đắc Nông ,Bảo Lộc , Lâm Đồng
Tài nguyên đất nước vào tay TÀU phù
Tây Nguyên ơi - Việt Nam ơi !!!
Cùng nhau viết lại những trang sử hùng
Đập tan một lũ bạo quyền
Đê hèn tham nhũng
Non sông điêu tàn
CỘNG HỒ một đảng lưu manh
Hại dân hại nước nhơ danh giống nòi ...
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris 18-Mai-2009
__________________________________________
179
***
__________________________________________
180
CHIA TAY NGƯỜI
Chia tay người buồn tôi lên đầy mắt
Không buồn nào hơn buồn của hôm nay
Lòng quay quắt bởi chẳng sao níu được
Bước chân người sau cửa kiếng ngăn đôi
Người đi vội sợ con tim se thắt
Tôi chần chờ tìm kiếm dáng bơ vơ
Giữa biển đời bỗng nhiên nghe nghẹt thở
Sa mạc đâu đây liệm chết tiếng cười
Nắng phi trường gửi mây theo cánh sắt
Gió chướng theo tôi đem nhớ nhung về
Paris chừ như chợt tỉnh cơn mê
Chưa kịp giữ người đã bay đi mất
Thoáng hương xưa tôi âm thầm vội cất
Nghe cồn cào dư vị những ngày qua
Nghe xôn xao một cung trầm vọng ải
Để nhốt người còn lại dẫu trong mơ
Thơ tôi viết đường về sao lạnh ngắt
Tàu vẫn đi nhanh lăng bánh vô tâm
Âm hưởng vẫn chập chờn qua ảo giác
Nhớ quá đi thôi tôi gọi tên người
Người ơi người! đến chi rồi đi vội
Cho buồn thương vây kín cả trời Tây
Cho cô đơn ôm chặt tháng năm gầy
Con phố cũ ... mai đây còn đâu nữa!
Tôi, cỏ cây vàng úa..đới trời mưa!
Tôn Thất Phú Sĩ
Tháng 5 -2007
_______________________________________
181
HỌP BẠN NGÀY XANH
(Thân tặng bạn bè cùng chung mái trường )
Người ở miền xa người ở gần
Về đây nối lại mối tình thân
Ngày xanh nắng ấm trong như ngọc
Trường cũ mừng vui ta họp đoàn
Lòng ta như có ai thôi thúc
Thời gian hình bóng chưa xoá mờ
Mừng ngày hội ngộ bâng khuâng quá
Tay bắt mặt mừng thực với mơ
Cùng kể nhau nghe chuyện buổi đầu
Mối tình thơ dại vấn vương nhau
Phượng hồng tan tác rơi trên tóc
Rơi xuống hồn nhau tiếng nhạc sầu
Tự nhiên người nhé chớ ngại ngần
Khi lòng tơ tưỡng bạn bè thân
Dang tay ôm lấy khung trời rộng
Hồn nở muôn hoa thắm mộng đầy
Từ độ đất trời đã đổi thay
Tim ta se thắt héo hon gầy
Đàn chim lạc bạn bay trăm hướng
Mơ một ngày nao chim họp bầy
Giấc mộng đâu ngờ thành sự thật
Tưỡng chừng như một giấc chiêm bao
Về đây anh , về đây chị , về đây em
Về đây chiu chắt từng kỹ niệm
Bao nhiêu tâm sự bao thân ái
Cùng kể nhau nghe
Chuyện buổi đầu
Người ơi ! từ thuỡ ban sơ ấy
Níu mãi hồn tôi đến suốt đời
Tôn Thất Phú Sĩ
Octobre 2004
______________________________
182
tôn thất phú sĩ
TÌNH DUY NHẤT
Em lầm rồi tình anh không duy nhất
Anh không cho và không giữ riêng anh
Tình anh sải cánh diều mùa hạ nắng
Diều đứt dây theo cơn gió bềnh bồng
Và từ đó tình yêu thành ảo mộng
Những ngày vui lặng lẽ đi qua mau
Hạnh phúc xa vời ngoài tầm tay với
Thêm chút buồn nào có nghĩa gì đâu
Mùa xuân đến đất trời đầy ân sủng
Cây đâm chồi cành lá nở muôn hoa
Tôi cúi xuống lượm từng viên sỏi nhỏ
Và nghỉ rằng em cũng sẽ quên tôi
Từng bước thầm mùa xuân rồi sẽ mất
Mùa xuân nào , mùa xuân của riêng ta
Tuổi xuân ơi ! qua rồi không mặc cả
Từng sợi tóc buồn bạc trắng hồn tôi
tôn thất phú sĩ
19/02/05
_____________________________________
100
LÁ MỤC
Anh là lá mục ngậm ngùi
Xa cành từ độ em vui pháo hồng
Mộng lòng theo gió mùa đông
Con chim lẻ bạn bay vòng quê hương
Nước non chừ đã mù sương
Lưng chừng dốc núi con đường quanh co
Trong ta trăm mối tơ vò
Tình xưa cảnh cũ còn mơ tương phùng
Lòng đau , đau đến tận cùng
Giang tay vịn nỗi nhớ nhung tìm về
Tôn Thất Phú Sĩ
______________________________________________
EM VÀ BIỂN
Rồi cũng qua mau , khi cuộc tình vừa chớm
Trên cát vàng theo con sóng trôi đi
Từ ngày đó
Em thương anh giữa sân trường mùa hạ
Đến bây giờ phượng vĩ vẫn long đong
Em đài các chưa nhoà màu áo trắng
Áo học trò còn vướng bước chân son
Buổi tiễn đưa ... anh đi vào biển
Viên phấn ngậm ngùi em viết tên anh
Em ngỡ ngàng nhìn con chim biển
Và con tàu theo gió lênh đênh
Đôi mắt vương buồn
Ngơ ngác nhìn quanh
Tại em dại khờ
Yêu mà chi người thuỷ thủ
Biển dịu hiền và biển cũng quên nhanh
Lời ngọt mật anh cho em và cho biển
Tiếng nói yêu thương đã hết thật thà
Em yếu đuối nên em đành phải mất
Và con tàu theo biển mãi đi xa
CON THIEU VAI CAU
101
THÁNG 3 PARIS
Lững lơ chùm hoa tuyết
Tháng ba tàn mùa đông
Mùa xuân về trước ngõ
Thẹn thùng đứng bên song
Vài con chim trốn lạnh
Phương trời xa bay đến
Tưởng phương này ấm áp
Vở mộng chim buồn tuênh
Mùi củi khô trong gió
Từ lò sưởi vươn lên
Thơm mùi thơm dược thảo
Bay bay khắp xóm giềng
Châu Âu tháng ba buồn
Lòng Paris lao đao
Chuông Giáo đường thanh thoát
Cầu nguyện Chúa trên cao
Cho bình yên dưới thế
Cho đời hết khổ đau
Tình yêu thương vời vợi
Tay nắm tay bên nhau
Hoa nở theo gót chân
Nắng vờn trong mái tóc
Tiếng nói cười quen thân
Chào nhau từ muôn ngả
Bỗng Paris bừng dậy
Khúc nhạc vui chan hoà
Điệu vũ mừng xuân mới
Người Paris xôn xao
Sai Gon tôi rất xa
Paris tôi rất gần
Nửa hồn tôi trông đợi
Nửa hồn tôi thiết tha
Dòng sông Seine hai ngả
Tôi chơi vơi đi tìm
Ngả nào về Gia Hội
Ngả nào về Đông Ba
Lòng tôi vẫn nhung nhớ
Đời tôi vẫn bơ vơ
Quê tôi chừ đâu nhỉ
Mơ về dưới bóng cờ
Rồi có một sớm mai
Khi nụ hoa vừa nở
Thân tôi nằm bất động
Hồn theo tiếng thở dài
Tiếng kinh cầu sám hối
Đưa tôi vào hư vô ...
tôn thất phú sĩ
___________________________________
102
NHỮNG NGÀY HÈ PARIS
Những ngày hè Paris yêu dấu
Nắng ươm màu lụa dòng sông Seine
Thầy trò ngồi ôn bao kỹ niệm
Cùng kể nhau nghe chuyện buổi đầu
Thuở hai mươi Cô con chim nhỏ
Giữa đám học trò tuổi măng non
Phan châu Trinh mái trường xưa ấy
Giờ chỉ còn da diết trong hồn
Hồi đó các em thật dễ thương
Cô vui trong nắng đẹp sân trường
Nhìn mắt Cô khung trời hoa mộng
Cánh phượng hồng rơi trong mắt ai
Tôi đưa Cô đi giữa phố phường
Buồn vui tôi gởi đến muôn phương
Cô ơi ! Paris sao đẹp lạ
Phan châu Trinh , trường tôi vấn vương
tôn thất phú sĩ
Paris những ngày hè với Cô Đặng thị Liệu
09 -13 Aout 2004
________________________________
HỌP ĐÀN
KÍnh tặng THẦY CÔ - BẠN HỮU - ĐẠI HỘI PCT- ĐN - JUILLET 2009
Riêng gởi đến các bạn học nghịch ngợm của tôi ngày xưa PCT 54-60
Nghe chừng như đã 60
Cọng thêm vài tuổi vẫn cười vui thôi
Tóc xanh giờ đã trắng ngôi
Tuổi xuân giờ đã lặng căm qua rồi
Cổng trường xưa thấy bồi hồi
Học hành hoang nghịch một trời đam mê
Thôi đừng nhắc lại làm chi
Cho tôi nhớ mãi ...
Khoảng đời ngu ngơ
Ước gì trở lại sân trường
Tôi làm viên gạch lót đường tương lai
Trời mây hoa nắng dập dìu
Núi cao sông rộng rừng chiều biển xanh
Về đây vang khúc học hành
Trường xưa còn mãi bóng hình người xưa
Bạn cùng ta một nhịp tim
Sáng nay réo gọi cùng tìm về đây
Từ phương xa ... đến phương này
Mười phương hội tụ tiếng chim gọi bầy
Sãi đôi cánh rộng dài bay
Buồm căng lộng gió no tròn ước mơ
Bạn ơi ! nỗi nhớ vô cùng
Mình về thấp thoáng tình hồng trong mưa
Thương yêu nói mấy cho vừa
Một trang lưu bút một đời vấn vương
Phượng rơi bên cửa lớp buồn
Nghe như dòng máu thấm luồng nhớ nhung
Đâu đây vang tiếng ve sầu
Cung đàn đứt nhịp lỡ đường tơ vương
Bây chừ chiếc lá thu sang
Tóc huyền phai nhạt mắt mờ hơi sương
Gặp nhau tay bắt mặt mừng
Thầy cô lớp học bạn bè thân thương
Ta xin mở tấm tình son
Ta gom vào... gởi mộng mơ ban đầu
Lòng vui rộn rã tưng bừng
Tuổi XUÂN đâu đó bỗng nhiên hiện về
Trong tim giòng máu tràn trề
Tuôn nguồn hạnh phúc đam mê một thời
Bạn ơi ! Mình vẫy tay chào
Tuổi mình là tuổi 20 thuở nào
Thuyền ra cửa biển dạt dào
ÂM XA sóng gọi đi vào TRÙNG KHƠI
tôn thất phú sĩ
Paris 23-06-2009
_______________________________________
104
LA TOMBE D'AMANTE
- Poème 1847 -
Demain, dès l'aube, à l'heure où blanchit la campagne,
Je partirai. Vois-tu, je sais que tu m'attends.
J'irai par la forêt, j'irai par la montagne.
Je ne puis demeurer loin de toi plus longtemps.
Je marcherai les yeux fixés sur mes pensées,
Sans rien voir au dehors, sans entendre aucun bruit,
Seul, inconnu, le dos courbé, les mains croisées,
Triste, et le jour pour moi sera comme la nuit.
Je ne regarderai ni l'or du soir qui tombe,
Ni les voiles au loin descendant vers Harfleur,
Et quand j'arriverai, je mettrai sur ta tombe
Un bouquet de houx vert et de bruyère en fleur.
Victor Hugo
1802-1885
NẤM MỒ NGƯỜI YÊU
Ngày mai
Khi bình minh đến
Cánh đồng quê còn phủ trắng sương mờ
Em biết không
Anh sẽ đi ...
Đi về trong một nỗi nhớ xa
Anh băng rừng vượt núi
Vì đời sống này không thể thiếu em
Anh sẽ đi
Đôi mắt đăm chiêu nhiều suy nghĩ
Không tha thiết gì
Cảnh vật quanh mình và tiếng động bên tai
Trong cô đơn
Anh cúi đầu khoanh tay rồi đi mãi
Buồn ơi buồn.
Mặt trời chói chan mà tưởng ánh trăng đêm
Chiều buông xuống sao không vàng màu nắng
Anh đâu hay
Harfleur
Màng đêm đã phủ kín nghĩa trang buồn
Em đây rồi
Nấm mồ người yêu dấu
Xin tặng em
Đoá Xương Rồng ôm ấp nụ Tường Vi
Tôn Thất Phú Sĩ
Phỏng dịch
19 Mai 2006
_____________________________________
105
BIỂN VỌNG
Tặng : Phú Sĩ
Em về tóc đẫm tơ trăng
Ngõ hoa hạnh khép buồn giăng cổng người
Con tàu đã biệt trùng khơi
Áo rêu xanh trả một đời chiến chinh
Nhớ thương những chuyến hải hành
Nhớ thương mấy buổi đăng trình tiễn đưa
Nhớ khi tàu cặp bến khuya
Hai bờ lau lách gió khua xạc xào
Buồn chia con nước lao xao
Bến Tầm Dương đó ai nào Giang Châu ?
Tàn rồi một cuộc biển dâu
Anh hùng thất thế về đâu bây giờ
Ô đề nguyệt lạc sao dời
Chinh nhân ngẩng mặt nhìn trời bão giông
Lỡ rồi một cuộc phong vân
Tài như Hạng Vũ cũng đành Ô Giang
Bóng tàu sóng cuộn mơ màng
Tiếng còi tàu vẫn rộn ràng trong tim
Rượu đêm nay cháy môi mềm
Uống đi em ! Uống đi em! Mặc đời
Hơn thua chỉ một cuộc cười
Ai vua ai giặc chỉ lời thế gian
Hồn em vẫn ngát trường giang
Lòng em vẫn cứ trăng vàng biển xanh
Tàu em vẫn cứ hải hành …..
Trần Hoan Trinh
NGƯỜI ANH SÂN TRƯỜNG
Kính tặng Thầy : Trần Đại Tăng
Anh ở lại với tuổi thơ
Như cành phượng già vẫn nở hoa đỏ
Lá phượng vẫn xanh
Như tình anh rộng mở
Con ve sầu vẫn đưa anh vào hạ
Và tiễn từng đàn học trò của anh
Đi về một nơi rất xa
Tiếng giãng bài anh giãng trong chiều nay
Trên bục giãng anh còn đứng đó
Những bài giãng năm nào cũng vậy
Học trò anh như đám mây bay
Mây bay qua để anh còn đứng đợi
Học trò ra trường còn có nhớ anh không
Bây giờ anh vẫn còn qua ngỏ ấy
Thời gian trôi biển đã thành nương dâu
Chợt bắt gặp nụ cười qua cửa lớp
Bỗng vở thành mảnh vụn thuỷ tinh
Rơi vào hồn anh từng vết đau êm ái
Tuổi xuân qua nhẹ nhàng như lá rụng
Xa trường rồi anh vẫn nhớ trò xưa
Kỹ niệm sân trường buồn vui ngày cũ
Ngước mặt lên trời
Anh uống từng giọt mưa
tôn thất phú sĩ
______________________________________
106
TUỔI 20
Ngày tôi 20 tuổi
Như chim non rời tổ
Vụt cánh muốn bay xa
Vừa bay ra khỏi tổ
Rơi trên lá thu vàng
Ðôi cánh nhung yếu ớt
Me dìu bay lang thang
Bay qua đồi qua suối
Bay qua ruộng qua nương
Uống một vài giọt sương
Mênh mang tình yêu mẹ
Cắn một vài hạt lúa
Mặn mà tình yêu cha
Mang mác tình quê hương
Bơi trong dòng hạnh phúc
Vui một trời bình yên
Bạn bè và mộng ước
Thầy cô cùng mái trường
Bâng khuâng là tuổi mộng
Tuổi của nhiều vấn vương
Vấn vương người em gái
Buông lơi mái tóc thề
Tình đầu tôi nhớ mãi
Nhớ hoài lời yêu đương
Tuổi 20 thế đó
20 tuổi thiên đường
tôn thất phú sĩ
14 Mai 06
____________________________
107
VẪN CÒN THƯƠNG
anh về qua ngõ vắng
nhặt vội chút duyên thừa
thương cho đời lữ thứ
nhuộm vàng con nước xưa
từ đây trong giấc ngủ
mộng mơ thôi gõ cửa
dù cuộc tình rất ngắn
rồi cũng sẽ bay xa
có lần anh chợt thấy
đôi tình nhân song đôi
cô đơn anh đếm bước
vướng giọt buồn trên môi
đêm tàn trong quán trọ
chợt tỉnh giấc chiêm bao
hoá ra mình còn nhớ
và mình vẫn còn thương
tôn thất phú sĩ
_________________________
108
NỤ HOA VÀ TÌNH YÊU
Một nụ hoa mơn mỡn
Ẩn trong cụm lá xanh
Như mối tình lặng câm
Ðứa con trai mới lớn
Hoa có mùi hương nhẹ
Thoang thoảng thơm về đêm
Hoa có màu sắc lạ
Con bướm ngẩn ngơ tìm
Nhớ tình yêu sôi nỗi
Chiêm bao người tương tư
Người em gái tôi thương
Nụ hoa xinh nở vội
Lời yêu đương thầm gọi
Trong cơn khát cháy lòng
Mông mênh vùng sa mạc
Chợt thấy nguồn nước trong
Xin thời gian ngừng lại
Ðể tình không đổi thay
Sắc màu tươi thắm mãi
Hạnh phúc nằm trong tay
Nhưng hoa sao mau tàn
Vài ngày rồi ủ rủ
Như tình tôi vừa chớm
Một thoáng thành hoang vu
tôn thất phú sĩ
____________________________
109
TÍNH TOÁN
Em chưa bao giờ tính toán với anh
Trong tình yêu ai chịu nhiều thua thiệt
Đo nỗi nhớ khi chúng mình xa cách
Nhớ anh nhiều bằng ngàn lần
Anh nhớ em
Tiếc là em chỉ có một trái tim
Cho anh hết
Tình em tha thiết
Cho anh tất cả
Máu trong tim không giữ lại một giọt nào
Em chấp nhận những gì anh mơ ước
Thông cảm anh tuổi trẻ phiêu bồng
Đây đó theo tiếng lòng trôi nổi
Em không một lời than van trách móc
Cho anh chắp cánh buồm sãi rộng
Vững tay chèo theo gió lộng ngàn khơi
Yêu anh lòng em độ lượng
Là thuỷ chung như muối mặn trùng dương
Đốt ngọn lửa hồng cho tình mình bất tận
Lòng dặn lòng ngày tháng nâng niu
Tâm hồn ta như nắng thuở ban đầu
tôn thất phú sĩ
Rome * Juillet
__________________________________
110
GIẬN ANH
Gió về hôn nhẹ ngang làn tóc
Hỏi vì sao em khóc chiều nay
Mùa Đông trụi lá trơ cành tuyết
Em giận , không cho anh giải bày
Hay là em muốn thi vị hoá
Ngày đầu gặp gỡ cạnh lầu chuông
Chuông ngân chợt thấy lòng giao động
Tuyết rớt bờ vai phủ giáo đường
Chúng mình quen nhau từ dạo ấy
Thiên hạ tưng bừng đón Giáng Sinh
Khắp không gian đèn sao cứu thế
Sáng tim ta nguyên vẹn mối tình
Em giận cho thêm dài nỗi nhớ
Ngàn lời năn nỉ rất thiết tha
Chúa sinh ra giữa trần gian khổ
Em giận hờn
Anh khổ nhất trần gian
tôn thất phú sĩ
Noël 2004
___________________________________________
111
CHUYỆN TÌNH MƯA NGÂU
Ngưu Lang đợi chờ
Chức Nữ ngóng trông
Tình yêu vời vợi
Bắt nhịp cầu Ô Thước mong manh
Đàn quạ bay ngang qua sông
Sải cánh dài lộng gió
Hương hoa sữa mênh mang
Ước nguyện cuộc tình được nối lại
Dù chỉ một ngày cho một năm xa cách
Gặp nhau trong giây phút
Tay nắm tay
Trong tình yêu sâu thẳm
Trong giấc mộng
Hoang đường
Những giọt mưa thì thầm rơi trên lá
Mưa tháng 7 hạt mưa bụi rơi rơi
Không phải chỉ có mùa đông
Trời mới đổ những cơn mưa hành hạ
Mưa Xuân , mưa hồng , mưa thu
Giữa mùa hè nắng cháy
Mưa vẫn rơi
Để làm ướt đôi vai gầy
Để làm rung lên nốt nhạc buồn sầu não
Buổi chia tay
Em không khóc
Không hiểu vì sao
Những giọt mưa tháng hạ làm ướt mắt em
Và mắt anh cay
Cuộc tình nào không có mưa bay
Chuyện tình yêu
Nghe anh kể
Từ ngàn xưa loài người chưa biết khổ
Thế giới này nở đẹp một rừng hoa
Hoa Hạnh Phúc muôn màu khoe sắc thắm
Bầu trời xanh , nắng ấm vương mây lành ...
Từ ngàn xưa loài người chưa biết khóc
Giọt nước mắt chưa một lần nhỏ xuống
Để đau buồn cho những buổi chia xa
Tháng 7 mưa Ngâu là chuyện tình lạ
Không bao giờ ...có được
Bởi vì người con gái
Chưa biết buồn , biết khổ buổi phân ly
Bỗng một ngày kia người em lạc bước
Lang thang vào cõi mộng xa xăm
Nơi đây có muôn ngàn tinh tú
Ngàn vì sao lấp lánh giãi thiên hà
Ánh trăng huyền ảo mông mênh
Nỗi buồn cô quạnh
Nỗi u sầu chưa bao giờ biết đến
Thẩn thờ
Hoang vắng
Khu vườn lãng mạn quyến rũ bước chân em
Em mơ mộng tình yêu là những gì diệu vợi
Là thế giới huyền ảo cao sang
Tình yêu không bao giờ xa cách
Nằm trong bàn tay
Năm ngón tay thon nâng niu gìn giữ
Nhưng hôm nay
Em vói tay sao không vói tới
Hạnh phúc bồng bềnh
Chợt vụt tắt
Em hoảng sợ , bỗng nhiên bật khóc
Giọt nước mắt đầu tiên từ đó
Rơi xuống trần
Lạnh lùng
Chua xót
Giọt nước mắt rơi trong nắng hạ
Đợi chờ
Hội ngộ
Buồn vui nào cũng khóc
Tháng 7 nào
Trời cũng đổ Mưa Ngâu
Cho những cuộc tình phân ly được nối lại
Cho loài người vẫn mãi mãi yêu nhau
Tôn Thất Phú Sĩ
______________________________________
112
LÁ THUỘC BÀI
lá thuộc bài
đem ép vào trang sách
mỗi lần
em hò hẹn cùng anh
chỉ đọc sơ qua bài đã thuộc
mai trả bài
thầy cho điểm mười lăm
ờ cô bé
sao mà thông minh nhỉ
tập vở nào cũng đầy cả tên anh
thêm duyên dáng kèm tên em bên cạnh
thuở ban đầu
em đã biết làm thơ
lá thuộc bài
giúp em thuộc lòng
bài tủ ngày thi
dù nắng mưa
theo tình anh bận rộn
lá thuộc bài
vẫn huyền dịu trong em
tôn thất phú sĩ
Vào thập niên 1960-1970 , lá thuộc bài là một loại lá như lá thông
Học trò chúng tôi tin tưỡng là kẹp lá thuộc bài vào trang sách ,
chổ bài mình đang học , như vậy là mình học mau thuộc
____________________________________________________________
113
TÌNH THƠ
Chúng mình quen nhau từ dạo ấy
Mùa thu bao nhiêu lá vàng bay
Là bấy nhiêu tình yêu tha thiết
Nao nức lòng anh em có hay
Chỉ một lần thương cũng đủ rồi
Nhịp tim rung động một lần thôi
Tình thơ kết thành chùm phượng vĩ
Đỏ thắm trong ta suốt một đời
Hôm nay mình về thăm xóm cũ
Hàng dừa ngày đó lá thêm xanh
Cây xoài trước ngõ thêm trái ngọt
Cây ổi nhà em trái trĩu cành
Dấu vết ngày xưa vương đó đây
Con đường đi học mộng vơi đầy
Hương cau thơm ngát thời niên thiếu
Ta đã rong chơi suốt tháng ngày
Tất cả cho anh mối tình thơ
Em là hạnh phúc tự bao giờ
Gọi nắng cho tình cao vời vợi
Cho đời đẹp mãi một màu tươi
Tôn Thất Phú Sĩ
_______________________________
114
CÒN ĐÂU
Còn đâu một thuở vừa mới lớn
Ánh sáng rạng đông bừng giấc nồng
Gió lộng ngàn khơi vang điệu nhạc
Nắng ấm trong lòng rộn ước mong
Mơ gì đôi mắt nâu xa thẳm
Mộng cả tương lai mộng thật gần
Đâu đây tha thiết lời sông núi
Quấn quít mây trời vương gót chân
Ca dao ngào ngọt ru em bé
Giữa buổi hoàng hôn sương muối sa
Thắm đượm tình quê hồn đất nước
Liệu còn ray rức buổi chia xa
Tiếng ai than thở buồn vô cớ
Đàn cá đớp mồi quậy bờ ao
Cánh chuồn chuồn mỏng bay rất thấp
Nhìn suốt thời thơ dại chiêm bao
Rất nhiều ước vọng khao khát quá
Tâm tình rộng mở bước em qua
Con đường rong duỗi đầy hoa lạ
Tà áo thân yêu bóng dáng ngà
Làm sao trở lại ngày thơ đó
Mái tóc bồng bềnh tuổi hai mươi
Người ơi ! nuối tiếc nên tôi đã
Giang tay ôm hết khoảng trời thơ
Tôn Thất Phú Sĩ
01 Déc. 2005
__________________________________
115
NGẠI NGẦN
Người em gái nhỏ của tôi ơi
Đôi mắt tơ vương đẹp tuyệt vời
Tình tôi tha thiết chưa dám nói
Đành dấu vào trong chiếc lá rơi
Gọi tiếng yêu thương về mở hội
Trăng non 18 vướng đôi chân
Thơm như hương lúa xanh đồng nội
Làm rối lòng ai đứng ngại ngần
Không biết em có nghĩ đến tôi
Mà sao trong gió có thì thầm
Nghiêng nghiêng mái tóc cười tinh nghịch
Má ửng hồng em vội quay nhanh
Hơi thở lân lân mùi hương quế
Mơ mộng gì thắt bím chia đôi
Trăm con chim lạ bay về núi
Mỏi cánh một con rớt giữa trời
tôn thất phú sĩ
25/05/2005
____________________________
116
NGƯỜI EM NGÀY CŨ
Con đường nho nhỏ nghiêng nghiêng
Lên con dốc đứng xuống miền hoang sơ
Tôi buồn tôi viết bài thơ
Bóng chiều óng ánh nắng tơ hanh vàng
Tình tôi nay đã muộn màng
Bài thơ tôi lại dỡ dang mất rồi !
Bài thơ chừ phải thả trôi
Theo dòng sông cũ một thời cưu mang
Mối tình ngày đó lang thang
Tôi con bướm lạ nhởn nhơ lưng đồi
Em nụ hoa dại hồng môi
Mật hoa ngọt lịm hồn tôi bướm vàng
Bất ngờ tôi lại gặp nàng
Cánh hoa ngày đó thời gian phai màu
Ngẩn ngơ bướm chạnh lòng đau
Phải chi đừng gặp tôi đâu có buồn
tôn thất phú sĩ
Paris 24/09/2004
_________________________________
117
TRỞ VỀ SAIGON
Trở về SaiGon với cái tên xa lạ
Tôi ngẩn ngơ đi giữa phố giữa đường
Màu cờ đỏ nghe tim như rướm máu
Của những ngày cải tạo mịt mù sương
Tôi lạc loài như nai vàng ngơ ngác
Mắt đầy nắng mà hồn đầy giá băng
Trong chiêm bao tôi gặp người em nhỏ
Ôm xác mẹ hiền trong ngày di tản
Hơn 20 năm rồi như mới hôm qua
Mái trường đó mỗi ngày tôi đến học
Xác phượng hồng rơi như mưa bụi bay
Phượng thì còn nhưng mái trường đã mất
Ngôi nhà xưa treo tấm bản Công An Phường
Trước cổng Chùa giăng đầy hàng quán nhậu
Loa phóng thanh át cả tiếng kinh cầu
Cạnh Thánh Giá treo hình Hồ chủ Tịch
Người quét đường nhìn tượng CHÚA rưng rưng
Sài Gòn ơi ! tình tôi nay đã chết
Còn một chút buồn chen lẫn chút đau
Tôn Thất Phú Sĩ
SG-2003
_____________________________________
118
VŨNG TÀU
Anh về Bải Trước tìm em
Lối mòn sỏi nhỏ êm đềm ngày xưa
Chỉ còn trơ trọi gốc dừa
Rạt rào sóng vổ đong đưa con tàu
Anh vòng ra đến Bải Sau
Gập ghềnh hốc đá đậm màu hoang vu
Em ơi ! ngày đó sương mù
Biển trong khoé mắt nắng thu nhạt nhoà
Bên em lòng bỗng thăng hoa
Vô tâm vấp ngả trên hòn đá xanh
Vết thương tình ái xây thành
Tháng năm vương vấn vây quanh cuộc tình
Giờ anh thương nhớ một mình
Ly cà phê đắng thấy hình của em
Paris ... trời lạnh lạnh thêm
Sáng nay tuyết trắng tưỡng mưa Vũng Tàu
tôn thất phú sĩ
09/12/2004
___________________________________
119
thaytong.jpg
XÂU CHUỔI HẠT SEN
Thân tặng Thầy NT & LTh và LX
Mười tám xâu chuỗi hạt sen
Nối thành những vòng tròn từ giã
Em cho ta vào ngày cuối về thăm
Nấm mộ Cha
Và
Sài Gòn thân yêu
Mà hơn hai mươi năm ta xa cách
Nay bất chợt ta về
Mười tám ngày
Trong vòng tay quê mẹ
Ta không một người thân
Một mình lang thang đếm bước
Lạ hoắc từng tên đường
Những mái nhà cao thấp
Vô trật tự chen nhau mọc như nấm
Ta thở không khí quê ta
Bụi đường đầy buồng phổi
Nhìn tấm bảng quảng cáo
Bình gaz bừng khí đốt
Một sản phẩm cao cấp
Tượng trưng cho
Lửa thiêng trí tuệ
Cuộc sống văn minh
Nhân dân ta
Trong
Thời đại đất nước Xã hội đổi mới
Thiên niên kỷ hai ngàn
Còn nhiều ... nhiều nữa
Những đổi mới quê ta
Làm sao nhớ hết ....
Nhớ về người em gái nhỏ
Thật thà cho ta
Tình cảm yêu quê hương
Dù mới gặp lần đầu
Em thương ta
Như thương người anh trong gia đình
Ta về thăm em bất ngờ
Nhưng vui nhộn
Bao kỷ niệm quấn quít bên lòng
Quê hương ơi ! bây giờ ta mới biết
Vẫn còn một chút gì
Tha thiết trong tim
Hạnh phúc nào bằng hạnh phúc này
Giữa làn sóng người
Mênh mông như thác đổ
Con đường quanh co nắng cháy
Bụi mờ
Ta bịt mặt bằng cái khẩu trang
Lên xe ôm
Chạy về thăm thầy cũ
Ðôi tay gầy khẳng khiu yếu ớt
Thầy ôm ta như ôm lấy một trời thơ
Ðứa học trò nghịch ngợm
Ngày xưa
Bên cửa lớp ta đang làm trò khỉ
Phan Châu Trinh
ĐÀ NẴNG
Một thời tuổi dại
Trong ánh mắt
Trên bờ môi
Trên vầng trán nhăn nheo
Nở nụ cười mà sao như khóc
Thầy ơi Thầy, em trông suốt được
Tình thương yêu đầy phượng vĩ ve sầu
Trang lưu bút ngày xanh
Nhoà vết mực
Tiếng hát học trò trong trẻo quá
Tấm bảng đen
Viên phấn trắng vuông tròn
Văng vẵng đâu đây
Tiếng thầy giảng bài
Với bao mộng ước
Về sau
Các em là Chim đại bàng dang cánh
Bay lên cao ...
Mười tám ngày thăm Quê Mẹ
Mười tám vòng hạt sen ngon ngọt
Quà em cho , ta nhớ mãi quê hương
Tôn Thất Phú Sĩ
Tháng 8/2003
____________________________________
120
VỪA CHẠM PHẢI QUÊ HƯƠNG
Tôi viết lên cho đời
Tình thương yêu vời vợi
Trong trái tim bé nhỏ
Trong dòng máu luân lưu
Tôi bay giữa trời hoa
Giọt nắng mai chan hoà
Quê hương giờ đổi mới
Tôi về trong thiết tha
Ai đó nói với tôi
Quê ta chừ đẹp lắm
Thay da và đổi thịt
Đỉnh cao Việt Nam ơi
Hai mươi mấy năm rồi
Tôi đi khắp đó đây
Từ chân trời góc biển
Sao hồi họp chuyến này
Chim trời vừa hạ cánh
Sân bay nghe lạnh tanh
Chợt thấy lòng trống vắng
Niềm ưu tư vây quanh
Người Công An Hải Quan
Chiến nón cối áo vàng
Những năm dài cải tạo
Kỹ niệm về hoang mang ....
.... Anh kia ... người nước ngoài
Không tôi người Việt Nam
Trình xem tờ Hộ Chiếu
- Anh đứng đây chờ xem
Quê Hương thật gần gũi
Quê Hương thật xa xôi
Đưa tay muốn với tới
Mà lòng như sóng biển chơi vơi
Tôn Thất Phú Sĩ
08/2003
________________________________________
121
THÔI XIN TRẢ LAỊ
Đời anh là những chuyến tàu đi
Đã biết vậy đeo đuổi làm chi
Muôn ngàn bến đợi theo con nước
Xuôi ngược mười phương vương vấn gì
Yên làm sao được cuối trời đông
Bảo nỗi triều dâng sóng mênh mông
Có lẽ cuộc tình không đẹp nữa
Thuyền đành bỏ bến bỏ dòng sông
Thôi cứ lặng im như mất rồi
Dù tình yêu ấy mới lên ngôi
Mỗi lần nhớ lại lòng se thắt
Vẫn hận thiên thu một bóng người
Giận làm gì em vẫn biết anh
Là con bướm lượn phớt qua cành
Muôn hoa tươi thắm khoe trong nắng
Bướm nhỡn nhơ bay vẫn một mình
Có những lần thấy mắt anh xanh
Trong màu ngọc bích sáng long lanh
Ươm mầm hy vọng rồi đau đớn
Tê tái lòng em thôi cũng đành
Em biết yêu anh là trái ngang
Lỡ một lần mang nặng vết thương
Trên cao trời vẫn mang màu nhớ
Lặng lẽ hồn em gục giữa đường
Mong biển chiều nay sóng bình yên
Thuyền xuôi về bến cũ êm đềm
Gát chèo nghe thấm từng thớ vỏ
Muối mặn cho lòng nhung nhớ thêm
Em chỉ thầm xin anh một điều
Đừng làm em khổ nữa anh ơi
Anh là chiếc bóng bên thềm vắng
Em đến thì anh cũng mất rồi
Những ngày tháng cũ với yêu thương
Sưởi ấm cho nhau suốt dặm trường
Tình yêu đẹp quá ôi mầu nhiệm
Tim hồng men rượu tóc mùi hương
Thuở đợi chờ em thường đứng trông
Bao nhiêu lá rụng gió bềnh bồng
Là bao hiu quạnh trong trời đất
Phủ kín lòng em ... anh biết không
Em biết từ lâu nhiều vấn vương
Nhớ anh thao thức suốt đêm trường
Đếm từng tiếng côn trùng rên rỉ
Muôn ngàn giọt lệ buồn rưng rưng
Em gọi tên anh trong bóng đêm
Cô đơn bên chiếc gối ôm mềm
Nhắm mắt lại thấy toàn màu trắng
Màu tang tình ái của riêng em
Cố xoá đi xoá hình bóng anh
Như giọt sương mai đọng trên cành
Một tia nắng nhỏ làm tan biến
Hạt bụi mờ trên khung vãi xanh
Giữa tháng hai trời cuối mùa đông
Saint Valentin rực rỡ tình hồng
Em về thay đổi màu son phấn
Vĩnh biệt tình anh bên bến sông
tôn thất phú sĩ
tháng 2 / 2003
________________________________________
122
ĐỢI EM
T
Tôi đợi em từ bao năm nay
Từ con suối nhỏ nước tuôn đầy
Nay thành sông rộng mênh mông quá
Và cả tình em cũng đổi thay
Thoáng thấy bóng ai cũng giật mình
Một cô tóc ngắn dáng xinh xinh
Ngang qua để lại hương trong gió
Ngơ ngẩn trông theo ...đến sững sờ
Tôi đợi em từ cuối nẽo xa
Từ đêm trăng khuyết đến trăng già
Từ khi trái đất còn hâm nóng
Nay cả trần gian đã nở hoa
Tôi gọi tên em ... em biết không
Có chi vương víu mãi bên lòng
Tôi vói trời cao mây lãng đãng
Tôi về với biển biển lao xao
Thôi không thèm đợi em nữa đâu
Hẹn rồi không đến để thêm sầu
Tôi đem nhung nhớ xây lầu mộng
Vất cả niềm vui xuống vực sâu
tôn thất phú sĩ
27 Juillet-2005
_________________________
123
BÂNG KHUÂNG
Thuở ấy
Có chàng trai vừa nhận đời Thuỷ Thủ
Tóc mây bồng ôm gợn sóng mênh mông
Bước phiêu lưu vời vợi xa trông
Anh lặng ngắm mây hồng in bóng nước
Rồi mơ ước chuyện tình bao Thu trước
Nghìn Thu sau không đến được bến bờ
Dệt mộng vàng ôm kín những vần thơ
Ngày tháng xa xôi anh tiếc nhớ
Vùng đất lạ bước chân ai bỡ ngỡ
Đi bên em lòng rộn rã dập dồn
Trên cát vàng in vội bước chân son
Trong đêm vắng sương rơi vương mái tóc
Em hiện hữu mắt môi viền thạch ngọc
Mình có nhau trong một quảng đường đời
Đã xa rồi bao năm tháng chơi vơi
Ngày gặp lại làm sao ta có được
Bởi đời anh như con tàu trên nước
Bước cheo leo theo ngọn sóng bạc đầu
Vượt Trùng Dương nghìn hải lý về đâu
Miền đất hứa ngày xưa nay đã mất
tôn thất phú sĩ
_______________________________________
124
TRĂM NĂM
Trăm năm anh theo biển
Trăm năm em theo anh
Biển dỗi hờn dậy sóng
Em dỗi hờn lặng thinh
Anh yêu trùng khơi rộng
Có tấm lòng bao dung
Em yêu người chung thuỷ
Trái tim hồng sắc son
Rạng đông vàng rực nắng
Còi tàu vang trên không
Tình đại dương réo gọi
Tàu vào biển mênh mông
Màn đêm chừng buông xuống
Nhạc côn trùng thở than
Cô đơn em tựa cửa
Mắt trông phía ngút ngàn
Sóng vổ về kỷ niệm
Gom nhặt từng âm xưa
Bao điều chưa kịp nói
Ngọn gió đã qua mùa
Quê hương thời chinh chiến
Đi gìn giữ bến bờ
Tàu anh xa xa mãi
Em ... bến chờ hoang sơ
Tôn Thất Phú Sĩ
_______________________________
125
GỞI CHO ANH
Em ngồi đan chiếc áo mùa đông
Từng mũi len mềm
Chợt nghe bài hát xưa
Đưa em vào tình cũ
Ngoài kia như có ai chờ
Ngọn đèn đường vàng nhạt
Phố đêm chưa ngủ
Người bán hàng rong
Rao tiếng rao buồn
Xào xạc lá rơi
Áo đan rồi gởi cho anh
Dù anh bây giờ
Đã xa tầm tay với
Mùa đông này
Anh còn nhớ không
Những con đường ngày đó
Chúng mình từng ngày lang thang đếm bước
Tay trong tay
Sương rơi trên mái tóc
Mưa ướt hàng mi cong
Gió nhẹ vân vê tà áo
Giòng sông vắng con đò ngang đưa khách
Màn đêm lầm lũi đi về
Tiếng yêu thương người nói với người
Nôn nao theo tiếng còi tàu
Chia tay không rươu tiễn
Lòng vẫn ngây ngất say
Bến xưa chiều xuống thấp
Hãy mang dùm cho nhau
Niềm thương và nỗi nhớ
Gởi theo nhịp trái tim
Nhấp nhô từng đợt sóng
Đến một nơi thật xa
Cơn mưa mùa lạnh trắng
Gió thổi mùi hương bay
Mùa đông giờ đã đến
Mùa đông này có đủ ấm không anh .
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris mùa lạnh 2004
__________________________________
126
Tình Người Thuỷ Thủ
Mưa vẫn mưa dài trên lối đi
Giọt mưa rơi ướt tuổi xuân thì
Em tôi vừa độ trăng mười sáu
Vô tư chưa biết sầu biệt ly
Bỗng dưng màu nắng trong như ngọc
Tôi xin làm nắng hôn tóc em
Em cười em không thích màu nắng
Làm gió bay bay mái tóc mềm
Ngày tôi đi con chim sâu nhỏ
Ðậu tít trên cành hót tiễn đưa
Bẽn lẽn em trao chùm hoa trắng
Tôi thả hoa trôi theo sóng lùa
Con tàu tách bến chạy ra khơi
Tôi đi vào biển mặn trời cao
Em đến cổng trường còn ngoái lại
Lưu luyến trong tôi sóng dạt dào
Từ đó hồn tôi thành cổ thụ
Rễ cây dài bám tóc em mơ
Tình tôi là tình người thuỷ thủ
Em là con tàu trong ý thơ
Tôi sẽ về để lại gặp em
Ðể lau nước mắt thắm bờ mi
Em tôi nay đã tròn mười chín
Giờ em đã biết sầu biệt ly
tôn thất phú sĩ
____________________________________________
127
XUÂN ĐẾN VỚI QUẦN ĐẢO NAM-DU
( Quần Đảo PULAU DAMA )
Biển xanh màu mắt gái phương Tây
Vàng nắng chiều dâng đỏ hây hây
Sóng xô dào dạt ghềnh đá xám
Quần đảo Nam Du mây tiếp mây
Tàu trôi hờ hững theo chân nước
Bãi cát trắng phau rũ bóng dừa
Vách đá cheo leo hồn cô tịch
Xuân về hải đảo mộng đong đưa
Nam Du , xuân phủ đầy mai trắng
Khiêm tốn đơn sơ nở ngút ngàn
Hải âu sãi cánh bồng bềnh gió
Hương hoa thơm ngát ý Xuân tràn
Chân trời một giải lụa tơ vương
Nam Du lạc lối mộng Trang Đài
Tàu đi vào chốn Xuân hạnh phúc
Xuân tự ngàn xưa Xuân Thái Lai
Đêm nay tiếng pháo giao thừa nổ
Nô nức xa xôi Xuân vọng về
Nam Du vui tết cùng mây nước
Tàu lững lờ trôi dạt bến mơ
Tôn Thất Phú Sĩ
_______________________________________
128
LÀNG TÔI
Bài thơ đầu tiên
mai 2003
Êm ái làng tôi nắng mới reo
Mái ngói thay cho mái tranh nghèo
Vài chiếc thuyền con nằm bến đậu
Bên bờ sông vắng nước trong veo
Tiếng ai trò chuyện như hơi thở
Làn gió mơn môi mắt ai chờ
Hàng dừa xanh như tình ai đó
Gọi tôi về tìm lại những ngày thơ
tôn thất phú sĩ
Mai-2003
______________________________________
129
TỰ NHIÊN
Anh đã thương em rất tự nhiên
Như dòng sông xuôi về với biển
Qua mùa đông mùa xuân lại đến
Sau cơn mưa trời chợt hồng lên
Em yêu anh , mơ đến tương lai
Như nụ hoa đến ngày kết trái
Hoàng hôn xuống chim bay về tổ
Máu tuần hoàn rồi trở về tim
Làm sao quên làm sao quên được
Những ngày anh đưa em đi học
Trước cổng trường hôn nụ hôn vội
Hai đứa thập thò sợ ai hay
Nhớ em anh thấy lòng ấm áp
Buổi sáng song song trên xe đạp
Kể nhau nghe chuyện tình trong nắng
Nắng đẹp lòng em chói mắt anh
Nhớ anh , em thường ngồi lặng thinh
Tóc buông dài bềnh bồng theo gió
Từng sợi thầm khẻ gọi tên anh
Sương trên cành từng giọt long lanh
Hai chúng ta là loài hoa dại
Mà sao yêu nhau đến lạ thường
Đêm về nằm mơ ôm gối mộng
Mắt môi xao xuyến một mùi hương
Chiều nay bên ly cà phê nhỏ
Giữa phố Paris đẹp ân cần
Em đứng thẩn thờ trong đáy cốc
Mơ hồ thương nhớ bóng tình quân
Tôn Thất Phú Sĩ
2003
______________________________________
130
EM VẪN SỢ
Lòng xôn xao tựa ngàn đợt sóng
Đàn bồ câu nhộn nhịp vây quanh
Ghế công viên nhớ lời tình tự
Hẹn hò rồi không đến sao anh
Hình như có cái gì không ổn
Lòng nhủ lòng xin sống bao dung
Có một lần biết anh lừa dối
Muốn thứ tha sao cứ ngập ngừng
Không đủ gió để cây run rẩy
Không đủ buồn để mắt thêm xanh
Em đứng đợi khi hồn thấm lạnh
Bỏ sao đành vĩnh viễn vẫn là anh
Cửa tình yêu bây giờ em khoá chặt
Anh có đến xin đứng ngoài sám hối
Và đừng hỏi vì sao em không nói
Dù xót xa ánh mắt vẫn hững hờ
Tôn Thất Phú Sĩ
Sydney 01 jan. 2005
________________________________________________________
131
TÌNH KHÔNG BIÊN GIỚI KHÔNG THỜI GIAN
Từ thuở xa xưa đã biết là :
Tình yêu không có tuổi phôi pha
Vừa 16 tình đ ầu thổn thức
Đến 60 tim vẫn thiết tha
Ban sơ 16 xinh như mộng
Hai đứa vu vơ bắt bướm hồng
60 rồi trái tim rướm máu
Tình buồn rơi trên lá sầu đông
Dù em có hận hay oán trách
Tình xưa vẫn không chết đâu em
Có gì xa vắng từ sâu thẳm
Thiên thu muôn kiếp vẫn đi tìm
Anh về gôm hết màu thương nhớ
Trả lại cho em tuổi dại khờ …
Nếu chọn , anh chọn tình dang dỡ
Để cho em được mãi tôn thờ
Tình đã theo anh vạn nẽo đường
Đường về địa ngục mà yêu thương
Đường lên tiên giới long lanh nắng
Sưởi ấm cho hồn ngây ngất hương
Vậy đó, tình yêu là thế đó
Tình không biên giới không thời gian
Chừ em có khóc hay uất hận
Tình vẫn êm đềm của thế gian
Thôi nhé lặng im đừng nói nhiều
Qua rồi ngưỡng cửa của tình yêu
Nhạt nhoà son phấn em thua thiệt
Anh vẫn xa như áng mây chiều
Trời vào xuân, Paris còn lạnh
Sợi tuyết bay tưởng tóc em dài
Anh đi trong giá băng ngày cũ
Lạnh thân gầy, lạnh tím hồn anh
Có ai khơi lại đống tro tàn
Xin anh giữ hộ một đốm than
Thi vị cuộc tình em tưỡng mất
Loé lên ngọn lửa đẹp vô vàn
tôn thất phú sĩ
2003
____________________________________
132
TÌNH YÊU ĐÓ
Anh vẫn đợi mong em còn ngóng lại
Núi chập chùng giăng chiếc võng chờ mây
Khi gió hờn gió lặng im không thổi
Mây về nằm yên giấc ngủ ngoan đầy
Em Thánh Thiện lòng bình yên trong Chúa
Anh hoang mang nên từ chối Thiên Đàng
Chúa trên cao thương xót đời bạc phước
Hồn lạc loài mài miệt kiếp rong chơi
Anh đi mãi chưa bao giờ biết mỏi
Dưới chân mình thế giới rộng bao la
Nơi xa thẳm Thiên Đường hay Địa ngục
Nào sá gì ... trời đất của riêng ta
Anh yêu em ... chợt thấy mình ích kỷ
Thương nhớ chập chờn hình bóng vu vơ
Tình yêu đó đã đi vào mộng mị
Trả lại cho em ... một chuổi buồn phiền
Kể từ đây gởi tình ta theo gió
Theo chân mây hôn vạt nắng chiều rơi
Lòng rộng mở mười phương trời diệu vợi
Ta yêu đời ... yêu cả thế nhân ơi !
CHÚA trên cao nhìn xuống chắc mỉm cười ...
Tôn Thất Phú Sĩ
09 Nov. 2005
____________________________________________
133
VÀO ĐÔNG
Tháng chạp đầu mùa Đông
Trời giá lạnh se lòng
Những nụ hoa trắng nõn
Rơi vào cõi mênh mông
Tuyết đọng trên vai gầy
Tình yêu mõng manh bay
Mang mang hồn buốt lạnh
Mù sương lưng chừng mây
Bồn chồn ngã ba đường
Tuyết phủ trắng bờ sông
Tiễn anh đi ngàn dặm
Cứ thẫn thờ ngóng trông
Bàn tay áp vào má
Sưởi ấm đời nghiệt ngã
Sao lòng vẫn chơi vơi
Anh đã đi xa rồi
Lại thêm một mùa đông
Tuyết rơi nhanh trong hồn
Chưa thấy anh quay lại
Buồn gởi vào hư không
Em cắn bờ môi khô
Mi mắt cay nhạt nhoà
Đời đã yên phần mộ
Theo tình chết trong mơ
Tôn Thất Phú Sĩ
Déc. 2004
________________________________
134
TIẾNG HÁT NGÀY XƯA
Xin giữ cho nhau vài kỹ niệm
Thuở đầu đời cùng chung mái trường
Em đứng một mình bên cửa lớp
Hát vu vơ bài hát dễ thương
Bao nhiêu năm mối tình lận đận
Tuổi học trò em làm khổ anh
Nắng mùa thu màu áo em mặc
Rất hững hờ như lá thu bay
Em đẹp quá thời em con gái
Suối tóc mềm xoã kín bờ vai
Trộm nhìn em khi em làm dáng
Sách vở rách nhàu anh ngẩn ngơ
Mỗi lần mùa thu về trước cửa
Nhớ tiếng hát nào thuở xa xưa
Ngày xưa đó em một mình đứng hát
Nắng mùa thu màu áo cũ phai màu
tôn thất phú sĩ
______________________________________
135
MONG MỘT LẦN CHIM GÃY CÁNH PHÙ VÂN
Anh vẫn đi
Đi xa xóm nhỏ
Với nắng nồng oi bức toả ven sông
Theo con nước trong như dòng nước mắt
Nước xuôi nguồn chảy ra biển mênh mông
Tàu anh đi
Đêm hải hành thao thức
Ánh trăng huyền và sóng biển lăn tăn
Có bao giờ chạnh lòng anh nhớ
Người em gái
Sợi tóc mềm chia làm hai phần nhỏ
Nửa thương mình và nửa nhớ đến anh
Anh là chim Hải Âu bay muôn hướng
Bay bay hoài không mõi cánh phù vân
Gió và sóng đưa con tàu đi mãi
Không ngại ngần
Chim sải cánh bay theo
Em ức lắm Có một lần tâm nguyện
Gãy cánh chim trời
Để anh rơi vào một góc yêu thương
Thôi , như vậy nghĩa là em ích kỷ
Nghỉ riêng mình
Mà không biết thương anh
Anh lỡ sinh trong kiếp bồng bềnh
Em chấp nhận yêu người anh thuỷ thủ
Cho anh đó
Những gì anh mơ ước
Em xin làm người thiếu phụ bên song
Đêm đêm nghe hơi thở khắp thôn làng
Nghe tiếng hát ru con
Ngọt ngào à ơi vọng lại
Để nghe lòng thương nhớ xa xăm
Ngày anh đi hoa cúc vàng xanh lá
Mùa xuân non phơi phới dáng em gầy
Ngóng anh về
Mùa đông trơ trụi lá
Tuyết trên cành
Từng giọt lệ phôi pha
Anh cứ hẹn ngày mai
Rồi ngày mai nửa
Có một người heo hắt mỏi mòn trông
Bỗng một hôm mùi hương thơm trong gió
Lòng nôn nao
Theo lối cũ anh về
Chợt thức giấc
Thì ra Người trong mộng
Em buồn vui
BIỂN vẫn thế ... một màu
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris 04 -Juin - 2005
________________________________________
136
VẪN CÒN HY VỌNG
Anh thuở ấy
Tuổi hai mươi
Giã từ mái trường thân yêu
Bạn bè - Thầy Cô - và lớp học
Chọn đời quân ngủ
Vẩy vùng ngang dọc
Trên khắp miền đất nước
Chiến đấu chống quân thù
Trong tim anh đơn giản
Bảo vệ Lý tưởng Tự Do Miền Nam nước Việt
Vai balô - vui nhịp bước quân hành
Đêm giá lạnh, bẩy mìn dưới chân anh
Ngày nắng cháy, đạn mưa trên mái tóc
Anh đâu đó - trên sa trường hiễm hóc
Anh băng rừng, vượt biển , lội qua truông
Anh bay cao - không một chút ngại ngùng
Đem vinh quang về dâng Tổ Quốc..!
Anh vui mừng khi lập được chiến công
Anh buồn đau khi bạn bè gục ngã
Qua các vùng chiến thuật Việt Nam
Đôi giày trận chứng tích bước gian truân
Bộ quân phục bạc màu cùng năm tháng
Đêm trăng sáng
Tâm hồn anh rạng rỡ
Thoang thoảng đâu đây – hương hoa bưởi hoa cau
Như sưởi ấm lòng người lính trận
Anh man mác về
Một mối tình, mộng đẹp ... tương lai
Rồi một sớm tác chiến với quân thù
Anh dâng hiến một phần thân anh cho Tổ Quốc
Anh nhìn đời bằng một con mắt
Anh nghe đời bằng một lỗ tai
Anh thở khí trời bằng một lá phổi
Ôm mẹ già bằng một cánh tay…
Anh lang thang phố phường bằng đôi nạn gỗ
Anh ngậm ngùi
Trên chiếc xe lăn trong những chiều mưa bụi
Và mối tình xưa
Giờ chỉ còn chiếc lá thu bay
Anh là anh… Thương phế binh Cọng - Hoà
Vẫn chiến đấu vì cuộc chiến chưa tan
Vững niềm tin chính nghĩa thắng bạo tàn
Mộng ước tuổi xanh - anh còn đó
Lỡ một mai
Anh trở về với cát bụi
Hậu thế theo chân Người
Nối tiếp bước hùng anh
Dương cao ngọn cờ Tổ Quốc Việt Nam
Đồng một lòng
Xây dựng lại Giang Sơn
Với Tự Do – Dân Chủ
Hoa Nhân Quyền thắm nở khắp Quê hương
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris 2005
_________________________________________
137
ĐỜI VẪN ĐẸP
Từ độ quen nhau rộn tiếng cười
Nhìn nhau xinh xắn đoá hoa tươi
Trái tim dấu kín điều chưa nói
Ẩn những ân tình trên bờ môi
Ngọn lửa hồng phơi phới trong lòng
Thương em duyên dáng nét đan thanh
Tình yêu đến tưởng như vô tận
Mỗi một ngày là một đợi mong
Đời vẫn đẹp nhưng không vĩnh viễn
Chiếc Lá vàng rơi ... ghế công viên
Trời không yên trong ngày mưa bão
Tuổi nào còn mãi với thời gian
Đôi khi trộm nhìn em ta thấy
Đôi mắt thơ ngây đã đổi màu
Mái tóc buông lơi ngày son trẻ
Bỗng thành mây trắng thoáng bay mau
Cuối đời giấc ngủ không còn mộng
Trời vẫn xanh xanh mãi trong hồn
Bỏ lại đằng sau tình diu vợi
Hạt bụi mờ trong cõi hư không
Tôn Thất Phú Sĩ
_____________________________________
138
VU VƠ
Luxembourg Garden
Nắng vàng lao xao
Lá thu
Nhạt nhoà
Từng cánh rơi
Trên mái tóc
Tiếng ai hát
Chập chờn
Theo chân bước lang thang
Đàn chim ríu rít trên cành
Hoang mang
Nhạc chiều hiu hắt
Em đi gió thì thầm
Tâm sự
Kỹ niệm xưa
Đã xa rồi
Nắng đổi màu
Chiều xuống thấp
Buồn vu vơ trên lối đi về
Tôn Thất Phú Sĩ
Chiều dạo phố PARIS
_______________________________
139
TẤM HÌNH NGÀY XƯA
Như hương mật ngọt môi hồng
Như mây đỉnh núi bềnh bồng tóc em
Biển xanh hờn ánh mắt huyền
Áo bay dợn sóng như thuyền lênh đênh
Người xưa dưới mái trường xưa
Tuổi xanh như một giấc mơ chợt về
Phượng hồng lót bước chân đi
Ve sầu rộn rã mùa thi năm nào
Viết cho em viết thật nhiều
Tình anh biền biệt bay vào hư vô
Đêm nay mới thật tình cờ
Bên lò sưởi ấm lật trang thư tình
Hình em xinh thật là xinh
Tặng anh từ thuở chúng mình ngây thơ
Dang tay ôm mối tình khờ
Cổng trường khép kín bơ vơ nỗi buồn
Đêm nay thương thật là thương
Người em năm đó còn vương vấn hoài
Ngoài vườn soi nửa vầng trăng
Tuyết rơi lạnh giá đóng băng tình đầu.
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris Vào Đông
________________________________________
140
THÔI CHIA TAY
Thôi chia tay ... xin đừng đưa người ơi
Tiễn làm chi cho lòng thêm bồi hồi
Đỉnh núi cao sừng sững đứng giữa trời
Suối cạn nguồn ... nước không về biển khơi
Tổ ấm này nào giữ được ai đâu
Mây bay lang thang không chịu nằm im
Ngày xanh xao hình như người ốm lắm
Sân ga chiều... đứng lặng một mình tôi
Tàu chuyển động ... người đi không ngó lại
Đời nhọc nhằn mang chua xót trên vai
Mất nhau rồi còn đâu ngày tháng hạ
Đôi mắt buồn mùa gió chướng qua song
Tôi đã đi xa và người ở lại
Chờ nhau làm gì ray rức niềm đau
Bên hiên vắng đèn nhà ai thắp sáng
Xa thật rồi xin đừng nhớ đến nhau
Biết đâu có một ngày quay lại đây
Con phố hẹp hoang mang sầu vây quanh
Chừng ấy thôi đủ nghe xa xôi lắm
Mưa nắng hai mùa chai cứng bàn tay
Tiễn nhau đi ...ta tiễn nhau lần cuối
THIEU ....
Bao luy
**
THƠ TÔN THẤT PHÚ SĨ * 3
1
EM CÓ THẤY LAO ĐAO
Nhất định không , không bao giờ trách cứ
Để tim hồng rộn rịp đến hoang mang
Dòng máu nóng nuôi niềm vui bất tận
Và tình yêu trong suốt một tâm hồn
Lỡ mai này đường dương gian trắc trở
Người xa người ngóng đợi bóng Liêu Trai
Một mai kia bên bìa rừng hoang dại
Ta cùng nhau chia sẻ vết thương buồn
Áo mỏng quá nghe chừng không đủ ấm
Trăng nõn nà ôm ấp dáng yêu thương
Mảnh mai gầy thân anh chênh vênh đứng
Tay bâng quơ níu hình ảnh Thiên Thần
Gió rất nhẹ đủ làm mình vương víu
Ngước nhìn trời thăm thẳm một trời sao
Giữa đêm đen bỗng một vì sao lạc
Rơi xuống trần em có thấy lao đao
Tôn Thất Phú Sĩ
________________________________________________________
2
THƯƠNG EM 14
Viết thay lời một người anh
Chiều hôm qua
Tình cờ thăm phố cổ
Không hẹn hò
Nên chỉ đứng ngó mông lung
Ngại ngùng ngắm những ngả đường ngang dọc
Dòng sông Seine con nước chảy hững hờ
Anh lặng im
Dưới trời xanh yên tĩnh
Lá xạc xào nghe nhịp bước thân quen
Tiếng dương cầm đâu đây vang vọng lại
Đưa anh về một nỗi nhớ xa ...
Năm 14
Em xuân hồng rạng rỡ
Anh dây leo quấn quít suốt một thời
Mãi ước ao được làm cây cổ thụ
Ru em vào giấc mộng đẹp bình yên
Hạ chói chang
Anh sẽ là bóng mát
Đông lạnh lùng
Anh che gió che mưa
Hôm nay đây trở về chốn cũ
Anh bơ vơ vắng lặng ở nơi này
Con đường đó Beautreillis một thuở
Lời yêu thương ấp ủ chuyện trăm năm
Làm sao bước ra ngoài bao ngăn cách
Để cùng em sống lại phút ban đầu
Anh nhớ quá, nhớ điên người ngây dại
Mong bây giờ em giấc ngủ thần tiên
Đầu Tháng Năm anh hái chùm hoa may mắn
Gửi tặng em cành Muguet* lung linh
Cõi mịt mù một mình anh an nghỉ
Giấc mộng hờ đâu đó ánh sao băng
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris Mai 2005
*Hoa Muguet (Linh Lan)
_____________________________________
3
TAY NẮM TAY TRONG GIẤC MỘNG TƯƠNG PHÙNG
Thân tặng Anh Chị Trần Phước Hải .
Cảm xúc bài thơ LỠ MAI NÀY của Chị Kim Thành
Đến thăm anh
Chiều nay bên mộ vắng
Nhìn cây thông ngẩn ngơ
Đứng lặng im đợi gió
Em nghe lòng nức nở
Anh còn đây mà hồn ở phương xa
Em đã đến
Xin đừng ngần ngại
Nhặt dùm anh viên sỏi cạnh bên mồ
Viên sỏi nhỏ
Là tim anh gửi lại
Cho tiếng hát nào âm hưởng đến ngàn sau
Như ngày xưa
Mình trao nhau chiếc nhẫn
Chứng tích này ràng buộc đến hôm nay
Anh đi rồi thảm cỏ thêm xanh
Suối nước chảy đưa nhạc tình về biển
Dòng sông dài trời đất phủ đầy hoa
Anh và em trần gian xa cách biệt
Tình vẫn nồng tha thiết chuổi ngày qua
Em mi cong đọng lại nét kiêu sa
Đôi mắt ướt lệ buồn riêng một cõi
Anh bây giờ khoan thai nghe sóng vỗ
Thân xác này tro bụi sẽ ra đi
Hồn bay theo về tuổi dại xuân thì
Anh vẫn đợi
Đợi em về nối lại
Nhịp cầu xưa
Con đường tình diệu vợi
Tay nắm tay trong giấc mộng tương phùng
Anh ơi ! ... anh
Đi thăm anh chiều nay không lá đổ
Làm sao tìm cho được lá Diêu Bông*
Lá Diêu Bông mười phương không có
Em tìm hoài chẳng thấy lá Diêu Bông
Trần gian không anh
Lá Diêu Bông là đường dài còn lại
Em vẫn mãi đi tìm
Mịt mùng nỗi nhớ
Và lòng vẫn mơ
Tay nắm tay trong giấc mộng tương phùng
Tôn Thất Phú Sĩ
Một chiều cuối tuần - Juin 2005
* Lá Diêu Bông-Hoàng Cầm
_____________________________________
4
BỀNH BỒNG BIỂN KHƠI
Ngày xưa xưa thật là xưa
Em tôi tóc ngắn giày cao má hồng
Trời hành tôi đứng ngẩn trông
Em tôi tóc ngắn má hồng ngó lơ
Tôi về nắn nót bài thơ
Con tằm trong kén nằm chờ nhả tơ
Tơ tằm chưa dệt thành mơ
Con tằm đã chết mộng hờ thiên thu
Trên đồi thông gió vi vu
Có con bướm lượn nhởn nhơ cánh vàng
Bướm sao cứ mãi lang thang
Phấn hồng bướm thả mênh mang đất trời
Thuyền tôi từ độ ra khơi
Biển xanh sông rộng chơi vơi giữa dòng
Em tôi má vẫn còn hồng
Đời tôi vẫn cứ bềnh bồng biển khơi
Tôn Thất Phú Sĩ
29 Avril 2005
______________________________________
5
MÙA THU CỦA CHỊ
Chị ơi chị !
Mùa thu đang vội đến
Tháng chín về trời trở gió se da
Hàng cây dại ven con đường dốc đứng
Cũng trở mình theo nắng hạ ra đi
Nhìn lá thu rơi lìa cành tức tưởi
Chắc chị nhiều tâm sự gửi về anh
Có phải chị đang thấy
Mây trời vương mái tóc
Mây bồng bềnh theo bước chị lang thang
Có phải chị đang mơ
Đôi mắt anh thật hiền
Ngồi kể chuyện trăm năm
Như trong chuyện thần tiên cổ tích
Anh về đây
Giữa thu vàng ngây ngất
Vòng tay ấm đưa nỗi buồn bay mất
Chị không còn ngồi khóc
Bởi bầu trời có muôn vạn ánh sao
Chị đã đọc được
Trên vầng trán anh
Vầng trán thông minh mà độ lượng
Chuyện tình xưa
Một sáng mùa xuân rực rỡ
Có mắt cười thay những nụ hôn
" Anh ơi anh !
Xin anh hãy dìu em
Đến chân trời dịu mát
Nơi anh và em
Đã một lần ngồi hát
Bài hát ngày nào hai đứa yêu nhau
Hãy dìu em đi
Trên những con đường xưa hoa mộng cũ
Những con đường thuở đó lá me bay
Con đường đến giảng đường đại học
Quấn quít chân mềm áo lụa Thần Kinh
Con đường dẫn mình
Đến cầu Trường Tiền mười hai nhịp
Mà nhịp nào cũng một cõi riêng ta
Xin anh hãy kể em nghe
Kỷ niệm năm nào
Rộn ràng sân khấu sinh viên
Dưới ánh đèn lung linh mờ ảo
Em đóng vai nữ hoàng sầu não
Bên tình yêu điên đảo Ngô Phù Sai
Sông Hồ Phạm Lãi
Hay Bến Nước Ngũ Bồ áo chéo chân quê "
Hôm nay
Mùa thu lại đến
Chị một mình bên mộ vắng đìu hiu
Ôn ngày tháng cũ
Thương mối tình thơ
Lòng nhớ khôn nguôi anh đi biền biệt
Hồn chị trôi dài theo sóng nước mông mênh
Tình thu sầu !
Tình thu sầu thấm vào lòng đất lạnh
Qua âm vang từ tiếc thương vọng lại
Anh nhận ra
Tiếng chị thì thầm
Chẳng bao giờ chị hết yêu anh
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris ngày vào thu
24 Sept 2005
__________________________________________
6
CHIỀU THĂM ANH
( Để chị Kim Thành nhớ những chiều thăm anh Hải )
Chiều nay đứng trước mộ anh
Giữa mênh mông gió mênh mang đất trời
Em nhìn theo áng mây trôi
Cùng anh ôn lại tháng ngày yêu đương
Anh đi để lại luyến thương
Cho em góp nhặt mười phương lá rừng
Đớn đau khơi ngọn lữa bùng
Sưởi con tim lạnh tận cùng chơ vơ
Suốt đời ôm khối tình thơ
Bây giờ òa vỡ thành tơ lòng rồi
Rối tung trong dạ tơi bời
Hoàng hôn nhuộm tím nỗi lòng cô liêu
Mộ anh nhòa nhạt nắng chiều
Nắng vươn vươn mãi đìu hiu nắng vàng
Hình như trong cõi thênh thang
Một con chim lạ bay ngang cuối trời
Chim bay về phía xa vời
Em trầm ngâm đứng trước mồ người yêu
Lá khô xào xạc gió chiều
Hồn đau em khóc ... khóc nhiều chiều nay
Gọi anh cho hết kiếp này
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris Dec. 2005
__________________________________
7
SINH NHẬT CHỊ
Viết cho chị Kim Thành
22 Janvier...
Sinh nhật chị em nghe như thiếu vắng
Phương trời xa xin gởi một tấm lòng
Mây ngũ sắc đan lưng trời chiếc võng
Để ru hời bóng núi chập chùng buông
Vườn hoa dại khoe mình in sắc thắm
Em hái đoá hồng tặng chị làm duyên
Giọt sương đêm còn đọng lại rất hiền
Mũi gai nhọn đâm tay em chảy máu
Nhớ rất rõ chị ơi mùa xuân trước
Bài thơ nào chị viết giữa mênh mông *
Để em thấy tâm hồn mình rung động
Tìm về anh ôm kỷ niệm một thời
Sinh nhật chị , anh từ nơi yên nghĩ
Ngăn cách nghìn trùng gần gũi hôm nay
Mắt nhiệm màu ẩn hiện đôi chân mày
Rất rộng lượng và chân thành tha thiết
Sinh Nhật chị , tình anh là mưa nắng
Thuở ban đầu ngày tháng đón đưa nhau
Người nhạc sĩ nào một thời thầm lặng
Viết : “ Khúc Tình Ca Xứ Huế ” để đời
Sinh nhật chị , cây phượng hồng xanh lá
Tình Thầy Trò sống lại khoảng trời thơ
Phan Châu Trinh 65 .... Ngày hội ngộ **
Nối vòng tay thân ái đẹp vô cùng
Sinh nhật chị , quây quần quanh tổ ấm
Đàn con ngoan quấn quít bên mẹ hiền
Gió cuối đông còn lảng vảng ngoài hiên
Lòng chị vui như mùa xuân vào hạ
Chị ở bên kia xa thật xa
Vần thơ em viết bay qua nghìn trùng
Cầu mong trong cõi vô cùng
Phượng hồng thắm mãi trong lòng chị yêu
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris 22-01-2006
___________________________________
8
TIỄN NGƯỜI ĐI
Thương tặng chị Kim Thành
Trong ngày sinh nhật anh Trần Phước Hải
Tiễn người nhẹ gót lãng du
Tôi về ôm cả trời thu vào hồn
Bước đi chậm bước bồn chồn
Bỗng dưng tôi nhặt một hòn đá xanh
Ném vào mặt nước trong lành
Hồ gương giao động loanh quanh nhiều vòng
Ghét thương từng giọt máu hồng
Chảy vào tim mạch giòng sông vỡ bờ
Ráng chiều gọi nắng vào thơ
Nỗi lòng rối kín chùm tơ nhện vàng
Người đi khắp nẽo thênh thang
Nhói đau từng mảng tôi mang vào đời
Từ đây bên một góc trời
Rong rêu mờ phủ cuối đời quạnh hiu
Thẩn thờ tôi gọi : Anh ơi !
Chỉ nghe gió khóc bên bờ đại dương
Tôn Thất Phú Sĩ
Bên giòng sông Danube - Austria
08 * 2006
____________________________________
9
NỖI NHỚ CHẬP CHÙNG
Nắng cuối hè nhìn mùa thu say ngủ
Bừng giấc nồng Thu hé nụ cười xinh
Cả đất trời ru mình vào biển nhớ
Đường về thăm vui chân bước gập ghình
Anh vẫn đợi heo may về trước ngỏ
Úa tàn bay cành phượng đỏ cuối mùa
Em có biết người xa xôi trở lại
Mở lòng nghe rộn rả nắng ban trưa
Xin mùa thu thong dong đừng đến vội
Búp sen hồng hé từng cánh phôi pha
Từ trong hoa đã có màu tinh khiết
Đưa hồn anh phiêu lãng đến nhạt nhoà
Nước mắt mùa thu
Từng giọt thầm rơi trên lá
Len vào hồn để thương nhớ xa xôi
Anh trở lại
Biết em còn ngóng đợi
Để nghe sầu trôi giạt đến muôn nơi
Rồi mai kia
Nắng tàn phai trên lối
Ngón tay thon lần xâu chuỗi Mân Côi
Anh chợt thấy rất nhiều điều kỳ lạ
Chúa trên cao lòng chua xót ngậm ngùi
Từ bao giờ
Mùa thu về thay lá
Câu hẹn thề thủ thỉ với trời thu
Chẵng khi nào
Dòng sông thôi ngừng chảy
Bến bờ xưa
Có giữ được thuyền đâu
Tôn Thất Phú Sĩ
Pékin Septembre 2005
____________________________________
10
ƯỚC GÌ TÔI LẤY ĐƯỢC NÀNG
Ước gì
Trong trái tim nàng
Vẫn còn một chỗ
Để dành cho tôi
Ngại ngần
Tôi gởi bài thơ
Mong tim đón nhận
Vần thơ vụng về
Ước gì
Mái tóc nàng xanh
Rẽ ngôi đường thẳng
Để tôi lạc vào
Mong manh
Sợi tóc tơ hồng
Trói chân tôi lại
Cột đời đi hoang
Ước gì
Trong mắt nàng buồn
Cho tôi giọt lệ
Nàng thường nhớ ai ?
Lặng im
Tôi lại ước thầm
Lỡ mai tôi chết
Lệ này riêng tôi
Ngu ngơ
Mộng ước lên trời
Hồn tôi lạc lõng
Giữa đời mộng mơ
Ước gì tôi lấy được nàng *
Xây hồ bán nguyệt cho nàng rửa chân
( * ca dao)
Tôn Thất Phú Sĩ
________________________________________
11
NGƠ NGÁC GIỮA ÂM XA
Thôi đã hết nay xin từ giã biển
Vẫy tay chào nước mắt ướt quanh mi
Ta muốn gởi cho ai lời trăn trối
Biết biển buồn khi tiễn một người đi
Trong yên lặng nhìn trùng khơi thức giấc
Màn đêm đen lùi khuất sau chân trời
Biển hiểu không khi vừng Đông rực sáng
Lòng nhớ nhung ta nuối tiêc ... Biển ơi
Sóng vẫn vỗ vào mạn thuyền già cỗi
Điệu ru mềm hôn mái tóc rong rêu
Ta và Thuyền lặng nhìn nhau lần cuối
Để ngàn đời ngơ ngác giữa âm xa
Cõi trần gian mong manh là bọt sóng
Tan vỡ dần theo gió khóc phân ly
Ta đã đến khi biển thầm thì gọi
Giờ ra đi biển có nhớ nhung gì
Con tàu đó xác thân vùi trong cát
Nửa thân tàn nằm yên ngủ thâm sâu
Nửa thân kia vương víu vọng trời cao
Con chim biển khóc tình sao Bắc Đẩu
Ta cùng tàu quảng đời dài gắn bó
Hải âu bay quấn quít suốt một thời
Giờ buông tay nhìn biển xanh chới với
Ta xin làm con sóng vỗ về em
Tôn Thât Phú Sĩ
Février * 2006
__________________________________
12
XIN ĐỪNG HỎI BIỂN
Người ơi ! sóng gió trùng khơi
Lòng ta hạt muối mặn môi người tình
Hỏi làm chi cứ lặng thinh
Để nghe biển hát một bài tình ca
Bờ cát trắng , chân trời xa
Gót chân kỷ niệm thiết tha ngọn triều
Thuyền ra cửa biển tiêu điều
Người đành ở lại trăm chiều quạnh hiu
Sóng cao bão nổi tơi bời
Thương nhau biển vẫn muôn đời màu xanh
Trách làm gì biển mông mênh
Biết đâu là bến mà trông mà chờ
Thuyền theo trăng nước lững lờ
Tình em gởi lại bên bờ Đại Dương
Tôn Thât Phú Sĩ
Paris Juillet 2006
______________________________
13
NGƯỜI THƯƠNG
Mai về gặp lại người thương
Hoa xoan ngày ấy vấn vương đến giờ
Em ngồi yên để ta mơ
Xa nhau một khắc ta chờ ngàn thu
Thuyền đi ôm mộng viễn du
Đời ta mãi mãi ngục tù trong em
Đâu đây tiếng hát êm đềm
Cho dây tơ vướng một vòng ngũ cung
Tình ta một cõi vô cùng
Bàn tay lệ nhỏ mắt chùng bờ mi
Dặm ngàn một cánh chim di
Ta ôm gối mộng tình si giữa đường
Lối mòn mờ mịt hơi sương
Trong bao la đó sông Tương chập chùng
Tặng em một đoá vô thường
Để em quên hết nỗi buồn quạnh hiu
Chiều nay gió thổi trăm chiều
Ta dang tay rộng đón chiều thương yêu
Tôn Thất Phú Sĩ
21 * 08 * 2005
____________________________________
14
MƯA THÁNG 6
Mưa tháng sáu rớt trên thành phố mộng
Phù sa về mặn ngọt dòng sông Seine
Chiếc thuyền tình đêm nay không bến đỗ
Em đi rồi năm tháng cũng trôi theo
Mùa xuân chết dấu mình trong cuống lá
Má em hồng mãi mãi một tình xa
Dòng người đi túa ra trăm nghìn ngả
Riêng mình anh một ngả cụt không hồn
Cố vươn tới với trời cao vòi vọi
Gôm mây xanh êm ái lót thơ tình
Mắt ai trong mơ hồ nhìn thấy đáy
Tim phập phồng bong bóng nước vỡ toan
Anh dang tay hứng cơn mưa đầu hạ
Gửi cho em không thiếu một giọt nào
Em bây chừ hẳn đang vui... với nắng
Anh ngồi đây đếm từng giọt mưa buồn
Chợt tỉnh lại bây giờ anh mới hiểu
Từng giọt buồn là những giọt mưa tuôn
Mưa tháng sáu ... mưa như cầm chĩnh đổ
Mưa rạt rào như tiếng giục lầu chuông
Tạnh mưa rồi trời bỗng vui chi lạ
Màu ráng hồng tia sáng rớt lung linh
Tôn Thất Phú Sĩ
28 Juin 2005
_______________________________
15
GIỌT MƯA NGÀ
Vài giọt mưa run rẩy
Thì thầm rơi trên má
Có chút gì thiết tha
Công viên vàng hiu hắt
Chiều đông tàn đi qua
Đêm giao thừa lạnh giá
Giọt sầu - giọt mưa sa
Góc phố buồn thiu đêm cuối đông
Một chiếc que diêm - một ánh hồng
Một bóng đèn đường mờ mưa bụi
Một trái tim nồng một khoảng không
Một bóng xa dần với bóng đêm
Hạt mưa xao xuyến rơi bên thềm
Trong tôi như có gì đang mất
Một thoáng mơ hồ chưa biết tên
Đưa tay hứng giọt mưa ngà
Mờ mờ phố vắng lệ nhoà nước mưa
Tôn Thất Phú Sĩ
_____________________________________
16
MẸ ƠI !
Sữa mẹ ngọt ngào nuôi con lớn
Tiếng nói đầu đời gọi Mẹ ơi !
Mẹ ơi ! tiếng gọi từ thơ ấu
Ấm áp tim con suốt một đời
Từ thuở ngỡ ngàng đi chập chững
Mẹ làm điểm tựa bước chân son
Vừa đi vừa ngả trong tình mẹ
Lớn thật nhanh cây mạnh xanh chồi
Buổi chiều nắng ngủ trên cành phượng
Tan học chờ con trước cổng trường
Bóng mẹ chập chờn bên cửa lớp
Rộn ràng quen thuộc dáng thân thương
Con lớn khôn theo mùa chinh chiến
Non sông giục giã đó mẹ ơi
Mẹ đâu còn biết ngày vui nữa
Lòng mẹ buồn , suối lệ ngàn khơi
Tóc xanh bỗng chốc thành tơ trắng
Làm suối tình con chảy trở trăn
Mẹ ơi ! tiếng gọi từ nhung nhớ
Là tiếng thiêng liêng tự muôn đời
Tôn Thất Phú Sĩ
08 mai 04
Fête des mères
Paris * Mai 2006
________________________________________
17
Một Thoáng Mong Manh
Anh tự hỏi
Bây gio..em+` đang ở nơi nào
Dù em đến một phương trời vô tận
Anh vẫn bềnh bồng theo bước chân em
Như nắng như mưa
Qua đủ bốn mùa
Anh vẫn nhớ
Và muôn vàn nhung nhớ
Chiếc bóng thẩn thờ
Bờ cát nghiêng nghiêng
Để biển và cát ru lòng anh ngóng đợi
Mãi mãi bên em
Giấc miên trường sóng vỗ
Có thể nào
Làm sao biết được
Lời hẹn hò chỉ là thoáng chiêm bao
Em bên này nhớ
Anh bên kia mong
Khoảng giữa là trời xanh mây biếc
Và ngàn năm chỉ là giấc mộng hờ
Như vậy đó
Bờ bên này rất gần bờ bên kia
Mình vẫn xa ngàn dặm
Con sông chảy qua bao miền ước vọng
Hai bờ sông vẫn mãi mãi song song
Biết đến bao giờ sông về với biển
Để dạt dào ru sóng vỗ mênh mông
Chiều nay
Anh ngồi đây ngóng đợi
Bên dòng sông Seine xuôi nhẹ chiếc du thuyền
Rẽ làn sóng ra làm hai con nước
Tan dần vào sau đám cỏ rong rêu
Anh chợt nhận ra
Em chỉ là cánh gió
Thổi vào hồn anh một thoáng mong manh
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris, Sept. 2005
_______________________________________________
18
MÙA THU VỘI ĐẾN
Thu chưa về sao nhớ
Cuối hè nắng còn chao
Thương nhau từ thu trước
Giờ tình đã lao đao
Mùa thu vội vã đến
Dù hè vẫn chưa đi
Trăng vẫn tròn cõi mộng
Nắng vẫn còn lênh đênh
Anh đi qua ngõ ấy
Tìm lối hẹn ngày xưa
Giờ xa vắng người mơ
Con đường buồn biết mấy
Trái tim đang rạn nứt
Cuối hè nắng chói chang
Chợt mưa sầu tháng Tám
Cho lòng thêm hoang mang
Em về đâu ... đêm nay
Khơi làm chi nỗi nhớ
Niềm thương đau khắc khoải
Mưa tháng tám bay bay
Tình anh rụng vào Thu
Vỡ ra từng mảnh vụn
Theo cuộc đời dang dở
Tan vào cõi sương mù
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris 11/ 8 /2005
___________________________________
19
QUÊ MẸ
Lòng nôn nao mong về thăm quê mẹ
Thời gian trôi không kịp để mong chờ
Đời lam lủ quằn đôi vai bé nhỏ
Ngày ngắn dần mà đêm cứ dài thêm
Vẫn ở đó , nơi chôn nhau cắt rốn
Đà Nẵng thương Non Nước gọi Sông Hàn
Cánh chim di một đời bao nghiệt ngã
Phương trời xa chẳng ngại quảng đường bay
Buổi chia ly không kịp lời nhắn nhủ
Trái tim non năm ấy mượt mà xanh
Đến bây giờ ta không còn gì nữa
Ngoài tình yêu và giấc mộng tan tành
Gió heo may bên ngọn đèn hiu hắt
Bóng mẹ ngồi đan áo lạnh mùa sau
Con nhớ mẹ nâng niu tình đã mất
Biết lấy gì chuộc lại lỗi lầm đau
Quỳ lạy mẹ từ đây xin sám hối
Nợ tang bồng con trả lại núi sông
Bên bia mộ thành tâm lời khấn nguyện
Hồn con tìm được Mẹ giữa hư không
Tôn Thất Phú Sĩ
26 Oct. 2005
___________________________________
20
MỘT ƯỚC MƠ
Hôm đó sao em buồn vô cớ
Mắt lệ rưng rưng tiếng thở dài
Có một loài chim không biết hót
Nắng còn ngủ muộn sớm ban mai
Mẹ hiền vội vã chân rảo bước
Mua món quà thêm buổi chợ trưa
Miệng cười hớn hở bàn tay nhỏ
Em bé chờ bên song cửa thưa
Chiếc xe chở khách leo sườn núi
Hoa dại phân vân giữa đất trời
Nhà em từ độ mùa bão lớn
Có còn cây phượng nắng hồng tươi
Bài Thánh Ca Noel năm trước
Lại bắt đầu rạo rực mùa đông
Mơ ước cũ một lần mơ lại
Mùa đông sau sưởi ấm tương phùng
Giang Sơn đã hết thời chinh chiến
Tưởng ngẩn cao đầu với thế gian
Nỗi hờn nhược tiểu đeo đẳng mãi
Liệu còn kiếp khác để xoay vần
Tôn Thất Phú Sĩ
_______________________________
21
XIN CẢM ƠN
Cảm ơn em chuyện trò cùng anh
Mùa thu se lạnh nắng vàng hanh
Ngày hôm nay buồn dài vô tận
Bỗng thấy lòng vui đến vạn lần
Em ở từ xa về với anh
Khu vườn xinh xắn toàn lá xanh
Lững lờ sắc biếc màu mây nước
Chợt nở nụ hoa đỏ thắm cành
Em đến cho anh một món quà
Giấu trong ánh mắt một niềm vui
Con chim tha rác về làm tổ
Hoàng hôn rực sáng trước hiên nhà
Xin cảm ơn em cảm ơn đời
Dầu cho nhan sắc kém màu tươi
Tình yêu bay bướm thời son trẻ
Giờ tưỡng chừng mình vẫn hai mươi
tôn thất phú sĩ
Paris 21 Nov. 2004
______________________________________
22
TỪ SÔNG SEINE ĐẾN DƯƠNG TỬ
Nắng ở trời Tây lạc đến đây
Đem theo thao thức tận phương này
Dòng Seine lơ lẳng vào Dương Tử
Đất trời hừng hực ngọn triều say
Nước bạc thượng nguồn tuôn về biển
Ngất ngây ngọn đuốc sáng trời Đông
Ta đi mơ ước tình sông núi
Phơi phới tình ta nợ núi sông
Biết đến bao giờ ... ta hỏi ta
Bên kia ngọn núi tít mù xa
Phù sa mặn ngọt bờ sông Cữu
Ta gởi về em nỗi nhớ nhà
tôn thất phú sĩ
Pékin
20/08/2004
_______________________________
23
XIN CHỚ HỮNG HỜ
Xôn xao lối cũ tìm về
Thênh thang mộng đẹp bốn bề lên ngôi
Thơ tình nhỏ xuống bờ môi
Rớt rơi trên những cung đời giăng tơ
Chợt nghe một thoáng ngẩn ngơ
Hình như có một vần thơ đợi chờ
Người ơi xin chớ hững hờ
Hãy nương theo gió đôi bờ có nhau
Ta chừ hẹn ước mai sau
Triền miên sóng vỗ con tàu ra khơi
Buồn vui biển vẫn gọi mời
Trời xanh muối mặn một đời khát khao
Lặng thinh ngồi đếm trời sao
Thuyền mơ ghé bến biết bao nhiêu tình
Mênh mông một cõi riêng mình
Trăng trôi đầu núi nghiêng nghiêng chập chùng
Tôn Thất Phú Sĩ
_______________________________________________
24
ANH VẪN BIẾT KHI EM THÀNH QUẢ PHỤ
Cảm xúc bài thơ Bỗng Một Hôm * KIM THÀNH
Anh vẫn biết khi em thành quả phụ
Đời âm thầm ngày tháng trong cô đơn
Trên trời cao một cánh chim lẻ bạn
Trần gian này còn một nỗi nhớ mong
Nhất định không, anh không bao giờ chết
Đường thênh thang đi nhặt nắng hôn hoàng
Anh vừa đến một phương trời xa lạ
Tình em trao anh mở hội hoa đăng.
Anh đang ngủ trong luân hồi xa thẵm
Điệu ru buồn rơi từng giọt vu vơ
Bỗng dưng thấy nhịp tim như rạn vỡ
Ta dìu nhau qua những bước phong trần
Em biết đấy tình anh từ vạn kỹ
Đẹp vô cùng vằng vặc ánh trăng thu.
Giờ quạnh quẽ hồn anh như băng đảo
Lời thề xưa tan vào cõi sương mù
Mưa mưa hoài mặt trời chưa trở lại
Nhịp cầu xưa nối lại hai bờ sông
Ngày tháng cũ đưa em vào cõi mộng
Niềm nhớ thương chôn chặt đáy tâm hồn
Rồi một sớm khi em vừa thức dậy
Chim hót vang điệu nhạc vui bên hè
Anh đâu rồi ... gối ôm ướt đầy lệ
Em bàng hoàng đau đớn sau cơn mê.
Tiễn anh đi, em tiễn anh lần cuối
Lời kinh cầu còn vọng mãi sau lưng
Cỏ xanh non xanh tận đến bìa rừng
Anh không chết, anh nằm đây yên ngủ
Anh thong thả đi trong lòng vũ trụ
Riêng mình em đời bỗng thành lặng căm
Mắt cứ nhìn vào một cõi xa xăm
Tìm nơi đó tình anh và kỷ niệm
Tôn Thất Phú Sĩ
01/2004
____________________________________
25
PARIS ... ANH TÌM EM
Thương kính viết tặng Cô Kim Thành và Thầy Trần Phước Hải
Cảm xúc khi chợt đọc bài thơ Em Đã Trở Lại Paris
Nghe em nói
Em đã trở lại Paris
Anh vội vàng tìm em nơi phố cổ
Không phải thân anh ngày xưa em thương mến
Mà là linh hồn anh một thuở yêu em
Anh vẫn không tìm được
Người em gái cùng anh đi tìm đất hứa
Mái tóc bồng bềnh theo nắng theo mưa
Anh trở lại đây
Chờ em trên bia đá
Tấm bia mòn nơi cổ mộ trăm năm
Hình như có một khoảng cách
Giữa chúng mình
Một khoảng trời xanh ươm mây trắng
Lạnh lùng, hoang vắng
Nhưng anh không nghĩ
Tình yêu mình hoá đá đâu em
Paris thành phố của tình yêu lãng mạn
Thêm tình mình một dạ thủy chung
Tháng Bảy mưa ngâu còn có ngày gặp mặt
Anh và em đâu còn dịp tương phùng
Kỷ niệm chập chùng
Rơi đâu đó
Giọt nước mắt anh cay
Bờ sông Seine in dấu chân em bước
Hồn anh theo từng ngọn cỏ em qua
Tiếng thở đau từ hư vô vọng lại
Vẫn còn đây dấu vết thuở ban đầu
Khải Hoàn môn những con đường hội ngộ
Tình của mình cũng nở rộ trong tim
Em ơi ! mỗi lần nghe sóng vỗ
Là mỗi lần anh tâm nguyện cầu xin
Nhưng em hiểu
Đâu có phải lần nào
Sóng cũng dịu dàng hôn bờ cát em đi
Anh tìm em giữa phố Paris
Chuyến Métro cuối về đến gare Montparnasse
Paris đêm huyền diệu
Ánh đèn màu mờ ảo lung linh
Anh vẫn đi tìm em
Đi tìm hoài như một kẻ vô tâm
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris Mars 2005
________________________________________________
26
BIẾT ĐÂU BÂY GIỜ CHỊ ĐÃ QUÊN
Chị có biết không
Lâu lắm rồi em trông thư chị
Ngoài kia trời đang bão nổi
Mà em ngồi đây ngóng đợi nắng hanh vàng
Miệng môi em khô cóng
Viên thuốc đắng dỗ dành
Mong tìm chút bình yên cho tâm hồn lắng đọng
Để nghe đâu đây lời chị nói
Dù thế nào chị vẫn không quên
*
Có phải bây giờ chị đã quên?
Từ bên này
Xa xôi
Em đang nhìn vào mắt chị
Mắt chị trong như dòng suối mát
Bát ngát những giọt mưa
Nhưng đâu rồi hình bóng của em xưa?
*
Em vẫn nhớ
Đêm Ba Mươi Tết
Pháo Giao thừa đón mừng năm mới
Mùa xuân về rạo rực một niềm vui
Chị chợt nói với em
Chị thương người chung thủy
Thương những mối tình đẹp tựa bài thơ
Những mối tình không nói được một lời
Nhưng tha thiết hơn vạn lời đã nói
Hình như
Em chưa bao giờ
Nói với chị một lời
Một lời từ con tim bé nhỏ
Nhưng chị ơi
Chắc chị đã biết
Em chỉ có một lời tha thiết trong tim
*
Bây giờ Paris đã vào Thu
Vườn Luxembourg đầy lá vàng nức nở
Em lang thang tìm con nai vàng ngơ ngác
Nhưng nào có thấy gì đâu
Chỉ nghe bàn chân em xào xạc
Đạp trên lá vàng khô
Và thấm thía từ bao giờ
Nỗi buồn tan tác của chàng Lưu*
*
Chi ̣ đã xa rồi sao
Xa thật rồi sao?
Bên kia sông vẫn còn đường tao ngộ
Đón thuyền hoa về Bến Đợi sông Mây
Trời chỉ mới đổ một cơn giông
Mà tai biến đến với em như sóng thần hồng thủy
*
Em không trách chị đâu
Chuyến lữ hành chị vừa đến điểm hẹn
Chuyến xe cuối cùng đã lên được con dốc
Em vẫn tin
Mắt chị vẫn trong như dòng suối mát
Bát ngát những giọt mưa
Và hình bóng em xưa...
*
Cũng có thể
Biết đâu bây giờ chị đã quên
Tôn Thất Phú Sĩ
10-10-2006
*Lưu Trọng Lư
_______________________________________
27
NGÀY XƯA YÊU DẤU
Kính Tặng tác giả CD MẤT ANH EM LÀM THƠ
Ngày xưa em không làm thơ
Vì anh là cả bài thơ trong hồn
Tình em sương khói cô thôn
Chập chờn ẩn hiện một dòng sông xanh
Giọt mưa còn đọng trên cành
Là giọt nước mắt để dành cho nhau
Trước sau dù bỏ em đi
Hồn anh quanh quẩn thầm thì bên em
Tưởng chừng hạnh phúc dài thêm
Thiên đường mở cửa trần gian vẫn hồng
Ngày qua ngày mỗi mặn nồng
Thuyền về bến đậu trăng lồng biển khơi
Hỏi anh yêu dấu nơi đâu
Chân trời góc bể hay đang qua cầu
Tóc em xưa - ướm tình đầu
Làm em gái mộng bên lầu hong tơ
Tóc chừ sợi nhớ sợi mơ
Rối tung duyên kiếp nghe chừng hư hao
Tặng em chi một vết dao
Cắt ra ngàn mảnh con tim khổ này
Nghiêng vai choáng váng hoả mù
Chờ anh bốn bể thiên thu gọi về
Về đi khâu lại anh ơi
Vết thương rướm máu khóc đời lạnh tanh
Tháng Ba giọt nắng mong manh
Rơi đây rớt đó xung quanh mặt hồ
Em giờ chẳng biết đi mô
Ngồi trong hoang lạnh giữ mồ người yêu
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris * Mars * 2005
______________________________________
28
SINH NHẬT LỤC TUẦN
1er October 2002
Sinh nhật tôi đất trời sao ủ rũ
Con cắt kè tắc lưỡi suốt đêm thâu
Mùa thu buồn ru từng cơn mưa bụi
Dòng sông xanh con nước chảy đục ngầu
Một ngọn nến chập chờn tầm gió thổi
Tuổi 60 đời chưa hết lung linh
Thôi xin được bình yên làn sóng nhỏ
Một chiều thu thuyền lặng lẽ ra khơi
Đời tôi đó đầy tuyết rơi nắng cháy
Chợt vui mừng bắt gặp những rừng hoang
Con thú nhỏ lang thang bên bờ suối
Từng bước thầm góp nhặt những vần thơ
Sinh nhật tôi mùa thu về gõ cửa
Tặng món quà làn gió lạnh se da
Tóc mượt mà võ vàng trôi trên lá
Thương mùa thu không biết tự bao giờ
Mừng Sinh nhật thổi 60 ngọn nến
60 năm một giấc mộng hoang đường
Hoa vẫn đẹp nhưng sắc màu đã nhạt
Máu trong tim luân chuyển chậm phần nào
Tạm dừng chân hỏi thăm khu phố lạ
Em mùa thu thấp thoáng tự bao giờ
Tôi vui quá nên ôm tròn trái đất
Lòng hỏi lòng ta vẫn sống trong mơ
Tôn Thất Phú Sĩ
___________________________________
29
HẸN NGÀY MAI
Con đường ấy trưa vàng nắng ấm
Ai hẹn ngày mai sẽ đến thăm
Guốc cao từng bước rơi thành nhạc
Rớt xuống tim anh trống dập dồn
Ngồi nơi gác trọ nhìn ngơ ngẩn
Dáng ai thấp thoáng ráng chiều buông
Phân vân tà áo bay trong gió
Quyến luyến em về quyện gót chân
Em đem mây xuống thành mưa bụi
Ướt làn mi dại thật dễ thương
Hẹn rồi lỗi hẹn thêm xa vắng
Để lòng mong đợi mãi còn vương
Trăng lên đỉnh núi nhìn phố thị
Ai vẫn rong chơi quên lối về
Bài hát nào em thường hay hát
Sợi tóc nào để lại dư hương...
tôn thất phú sĩ
Paris 31 mars 2005 .
_____________________________________
30
ĐÀN BỒ CÂU
Đàn bồ câu đã lìa xa mái ngói
Những hạt thóc vàng vung vãi bên hiên
Tôi hát khẽ bài ca dao ngày nhỏ
Bồ câu không về , hạt thóc lặng im
Nắng vỡ oà cho màu vàng hoang dại
Gió xoay chiều đẹp mãi nắng phân vân
Tôi cố níu những ngày thơ đã mất
Để tìm quên những năm tháng phong trần
Trở lại đây lang thang nhìn cảnh lạ
Vẫn nhớ hoài mang máng dáng em xưa
Đứng thẩn thờ mắt nhìn qua song cửa
Bóng hoàng hôn tím ngắt lạnh chiều buông
Ước ao gặp một bàn tay ấm áp
Chạm nhẹ thôi đủ vơi bớt ngại ngần
Mong vài phút ... xin cho tôi sống lại
Ôm mẹ già , ôm hết những người thân
Đàn bồ câu đã quay về mái ngói
Mùa thương yêu xây tổ ấm yêu thương
Từng cọng cỏ cho tôi nguồn cảm hứng
Viết vần thơ tình ... ca ngợi quê hương
Quê hương tôi hình cong chữ " S "
Đất nước tôi hùng vĩ " VIỆT NAM "
Vẫn cầu mong tuổi vàng tôi còn đẹp
Để có ngày
Bỏ dòng sông SEINE
Về ôm hôn dòng sông CỬU
Uống nước sông HƯƠNG
Và tắm nước sông HỒNG
Tôn Thất Phú Sĩ
___________________________________
31
NGHE ĐỜI THỨC GIẤC
Những nỗi sầu cuộc đời trôi rất khẽ
Đủ làm đau một chút xíu mà thôi
Có những lúc thấy mình như ngóng đợi
Hình bóng nào rất nhỏ rất xa xôi
Một cái gì mỏng manh nhưng khó vỡ
Tưởng rằng quên nhưng lại nhớ vô vàn
Em đứng đấy thật mơ hồ xa vắng
Con phố chiều mưa bụi vấy gót chân
Ở trong ta có nhiều điều mới lạ
Yêu rất nhiều hồn rạng rỡ màu xanh
Tuy có lúc cũng buồn trong hiu quạnh
Sầu chập chùng lặng lẽ đến vây quanh
Ai biết được lòng ta đang tính nhẩm
Đếm niềm vui trên mười ngón tay gầy
Con tim hồng bỗng dưng như sống dậy
Để mơ hồ một hạnh phúc đâu đây
Phía xa tít hai bờ sông hội tụ
Bờ bên này ôm chặt bờ bên kia
Xin người về cùng ta say sóng nhạc
Bên cung đàn tiếng hát giữa trời thơ
Trời Paris mùa thu rưng rưng nắng
Dòng sông SEINE mát rượi gió ban mai
Và cứ thế thả hồn theo mây nước
Ngày qua ngày ta thương quá người ơi
Tôn Thất Phú Sĩ
_________________________________________________
32
TRỞ MÙA
Ngày vui chim hót nắng bình minh
Cành cây trơ trụi bỗng trở mình
Nghe tiếng vi vu từ mạch sống
Chợt thấy mầm xanh cuống quýt nhanh
Trời hồng trong vắt gợn cụm mây
Bềnh bồng trôi dạt về phương này
Ta ngơ ngác ngóng về quê Mẹ
Mây vẫn bềnh bồng trôi đó đây
Tình yêu len lén từ ngọn cỏ
Tìm mùa xuân ấm hát vu vơ
Bên kia còn có ai đứng đợi
Bên này ta cứ ngẩn ngơ mơ
Trèo lên con dốc đầy sương ướt
Chợt nghe thông reo heo hút ngàn
Ước gì ta biến thành cơn gió
Thổi cả rừng mơ để được yêu
Bỗng dưng từ thiên thu ai gọi
Im lặng trong ta tiếng thác gào
Tôn Thất Phú Sĩ
______________________________
33
CHỊ TÔI
Chị tôi từ thuở đôi mươi
Tóc huyền buông thả nụ cười trên môi
Gọi chào luôn một nét tươi
Thắm duyên đọng lại theo mười ngón tay
Chị tôi ngọn gió heo may
Ươm mưa vào nắng đong đầy niềm vui
Chị là hương sắc đất trời
Cho em gọi gió đưa lời tình ca
Thênh thang một giãi ngân hà
Tiếng lòng vang vọng sao mà thiết tha
Phải chăng dòng suối chảy qua
Bên cầu để lại một tà áo bay
Thương em chị ở bên này
Em về bên đó tháng ngày chênh vênh
Một mùa thu lạnh buồn tênh
Có con đò nhỏ lênh đênh ghé bờ
Thuyền hoa đưa chị về mô
Cuối thôn em đứng chơ vơ nỗi buồn
Trông kìa dưới nắng hoàng hôn
Sương chiều phủ kín lối mòn chân quê
Chị là nửa mảnh trăng thề
Cho em gọi gió đưa về nẻo xa
tôn thất phú sĩ
Paris 11 Avril 2005
______________________________
34
TIẾC THẦM
Bây giờ thì đã hết mộng mơ
Nhưng vẫn nhớ thời mơ mộng đó
Bên gốc phượng già em đứng đợi
Lá xạc xào hôn nhẹ gót chân
Anh biết rõ mình còn run sợ
Vì tình yêu chỉ chớm ban sơ
Như sợi nắng rơi trên vũng tuyết
Mùa Xuân về một thoáng bâng quơ
Anh là cát chờ thuỷ triều đưa sóng
Xoá tan đi vết tích bước chân hoang
Em chợt lớn thì trái sầu vừa chín
Tự hỏi lòng sao tình quá xa xôi
Tuổi xuân qua lặng lẽ tự bao giờ
Tôn Thất Phú Sĩ
__________________________________
35
CHUYẾN TÀU CUỐI
Xa tàu rồi buồn vương vương tóc trắng
Nhớ mênh mang con sóng vỗ mạn thuyền
Tấm Hải đồ chợt sáng trưng trong nắng
Hải âu bay tưởng suối tóc em mềm
Tàu thả neo lặng im nằm mơ mộng
Nghe thì thầm như tiếng mẹ ru con
Ta với tàu cả một đời giao động
Giờ tàu đi , ta côi cút mõi mòn
Tàu nhấp nhô cho lòng thêm đau đớn
Hồn chơi vơi theo tiếng máy rì rầm
Biển dỗi hờn theo em vào tuổi lớn
Đợt sóng ngầm ray rức mối tình câm
Cuối Hải trình mơ thấy mình hoá thạch
Như Tượng nàng trông đợi bóng tình quân
Tàu đi xa nhẫn tâm không quay lại
Nhớ biển nhớ thuyền nước mắt rưng rưng
Con dã tràng xe từng viên cát nhỏ
Anh mơ màng đếm từng ngày ... ngày qua
Trong nuối tiếc dường như mình trẻ lại
Theo con tàu phiêu bạt khắp miền xa
tôn thất phú sĩ
__________________________________
36
CHIẾC BÓNG
Hồng Vân diễn ngâm
Trên tàng cây đàn chim đua nhau hót
Bài ca dao ai hát giữa ban trưa
Em ngang qua che nụ cười khó hiểu
Anh nghĩ thầm em gởi chút riêng tư
Tuổi 18 tâm hồn nhiều bí ẩn
Ngỡ rằng em len lén mắt trao lòng
Em hiện hữu nhưng chập chờn chiếc bóng
Ta lung tung dạo bước khắp thiên đường
Đứng ở đó mà ngu ngơ xao xuyến
Nhìn trời trong và mây trắng lang thang
Ta thấy được tình yêu vừa chạm nắng
Đã vỡ oà theo tiếng suối reo vui
Thôi biết rồi , em đừng tinh nghịch nữa
Thoáng bâng quơ một ảo ảnh lung linh
Trong mắt nhìn chứa lắm điều ngộ nghĩnh
Nụ cười tươi nhưng đầy ắp hững hờ
Nhiều tưởng tượng nên thấy đời tươi trẻ
Đầy chông gai , tình cảm vẫn còn nguyên
Đi lang thang thăm viếng khắp mọi miền
Tìm hình bóng ngày xưa dù mộng mị
Chiếc bóng đó là trăng hay là gió
Là muôn sao lộng lẫy giữa trời cao
Là tình yêu ôm ấp tự thuở nào
Đến bây giờ vẫn vấn vương trong nắng
Và hôm nay bỗng dưng ta gặp lại
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris . oct . 2005
______________
37
HOA CỎ
Gió heo may hắt hiu đời viễn xứ
Thương nhớ về người thân thiết phương xa
Mùa thu Paris đứng nhìn lá rụng
Hoa cỏ bay bay theo nỗi nhớ nhà
Từ bao giờ có một loài cỏ dại
Mọc lót đường cho bước chân lang thang
Hoa cỏ dại ven hai bờ sông vắng
Ngày tháng năm mong bóng dáng ai về
Người lỗi hẹn đi không quay trở lại
Hoa cỏ úa tàn trong suốt mùa đông
Để mùa sau hoa chạnh lòng nở muộn
Người không về hoa nở trắng bờ sông
Hoa cỏ mọc ven hai bờ sông vắng
Người không về hoa nở trắng tinh khôi
Bỗng một hôm người trở thành thiếu phụ
Ven bờ sông hoa cỏ rụng tơi bời
Tôi giẫm nát một vùng hoa cỏ dại
Để nghe lòng rung động đến chơi vơi
Để nghe hồn bay vút tận muôn nơi.......
tôn thất phú sĩ
______________________________
38
LÁ THƯ TÌNH
Những lá thư tình ngày xưa anh viết
Chiều hôm nay đọc lại thấy bồi hồi
Chợt mắt em rưng rưng như muốn khóc
Khóc thật rồi nước mắt mặn bờ môi
Những yêu thương viết bằng màu mực tím
Đến bây giờ màu tím đã phôi pha
Tờ giấy m̉ỏng chứa bao nhiêu mơ ước
Úa vàng theo năm tháng phủi bụi mờ
Mất anh rồi thư tình thành vô nghĩa
Có còn chi ngoài thoáng nhớ mông mênh
Anh thường bảo : sau mưa trời lại sáng
Riêng mình em mưa cứ mãi bồng bềnh
Thôi xin xem thư tình là giấy vụn
Đốt thành tro thả vào cõi hư không
Cơn gió đến đưa em vào cõi mộng
Để thấy lòng thanh thản đến vô cùng
tôn thất phú sĩ
15 Avril 2005
____________________________________
39
MÙA XUÂN VỀ
Có đôi chim nhỏ hót trong vườn
Âu yếm tỏ tình rất dễ thương
Tha vài cọng cỏ rồi bay vụt
Chốn an bình xây tổ uyên ương
Nhành mai trước ngõ đang say ngủ
Bỗng giựt mình nhú vài nụ xanh
Mùa Xuân len lén vào mạch sống
Bâng khuâng gió nhẹ nắng vàng hanh
Bươm bướm ẩn mình từ đông trước
Tưởng đã chết rồi trong lá khô
Ô hay ! Xuân đến nào ai đợi
Bướm nhởn nhơ bay phấn bụi mờ
Có chàng trai chợt thấy mình lớn
Trong lòng chợt thấy suối yêu đương
Cô con gái nhỏ sau hai lớp
Xuân này sao em đẹp nhất trường
Ai đi ngoài chốn xa ngàn dặm
Trở về rũ tấm áo phong sương
Bên nồi bánh tét vừa mới chín
Mùa xuân êm ấm đẹp lạ thường
Mưa xuân tựa tấm màng sương mõng
Che chuyến đò ngang qua bến sông
Tôi vui ... vui quá nên tôi đã
Cắn vỡ xuân ra từng mảnh hồng
Tôn Thất Phú Sĩ
2006
________________________________
40
CÔ GIÁO
Một thời con gái đẹp tinh khôi
Một trái cerise ngọt đầu môi
Một con chim hót trong vườn nắng
Một nụ hoa tình riêng của Anh
Xanh xanh tóc bím hồn như lá
Mắt biếc thơ ngây dáng xuân thì
Giã từ áo trắng mùa hạ cũ
Bỏ lại sau lưng tuổi ngọc ngà
Làm cô giáo Quảng Đà một thuở ***
Mang theo đời những kỷ niệm buồn vui
Giờ Pháp văn có cậu học trò nhỏ
Không thuộc bài mãi đứng âu lo
Bỗng đôi mắt sáng trưng rất lạ
Vị cứu tinh đâu đó hiện về
Cậu quay mặt ngước nhìn cô giáo
Rồi tự tin lên giọng thảng nhiên
" Mademoiselle, parlez-moi d'amour " *
Cả lớp học lặng im phăng phắc
Chút sững sờ cô giáo lướt qua nhanh
Hỏi ra mới biết hôm qua
Em làm biếng học đi vào LIDO **
Đâu ngờ cái tựa cuốn phim
Là câu giải đáp cho bài học quên !
Cô giáo ngày xưa tình đứt đoạn
Chỉ một lần chỉ một lần thôi
Chia tay từ độ thu vàng lá
Anh đã xa rồi , xa thật xa
Chiều nay cuối phố mình em bước
Thầm gọi người thương đến ngút ngàn
Người đi mất hút vào sâu thẳm
Chỉ còn nỗi nhớ nhớ miên man
Đồi thông vắng thẫn thờ hoang lạnh
Trơ một màu héo úa vây quanh
Tim buồn mở cửa mong manh
Để nghe đâu đó mọc cành tương tư...
tôn thất phú sĩ
* Parlez moi d'amour est un film français réalisé par Sophie Marceau
** LIDO , tên một rạp chiếu bóng tại Đà Nẵng thập niên 1960
*** Giáo sư Pháp Văn Trường Phan Châu Trinh Đà Nẵng
_______________________________________
41
PARIS QUÊ HƯƠNG TÔI ?
Hai mươi bảy năm ... đời trầm lặng
Paris nhẹ gót bước phong trần
Mưa nắng hai mùa thêm tuyết phủ
Quên ngày vượt biển lắm gian truân
Quê hương vẫn còn cơn ác mộng
Dòng sông Seine cứ ngỡ dòng HƯƠNG
Lững lờ nước chảy xuôi về bến
Êm ái trong tim rất lạ thường
Paris là thơ trong ảo giác
Thân tình gìn giữ khoảng đời tôi
Phải chăng có lẽ duyên trời đất
Sống giữa Paris tưỡng SaiGon
Vẫn có lúc thấy buồn ray rức
Đôi khi muốn quên cả Việt Nam
Chỉ sợ mai này thân thành bụi
Hồn về quê cũ biết nương đâu
Nhớ quá nhiều lúc đứng ngẩn ngơ
Xa trông ngọn núi ... núi xa mờ
May ra còn có con diều giấy
Để tôi thả mộng nhớ Quê nhà
Sực tỉnh lòng đau thấy thẹn thùng
Trong tôi chỉ có một QUÊ HƯƠNG
Ngày mai đất nước thanh bình lại
Tôi sẽ về theo dưới bóng cờ
Cờ vàng phất phới bay trong gió
Vàng cả trời thu cả nước NAM
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris Nov. 2007
_____________________________________
42
TRONG ĐÔI MẮT EM
Mắt em một cõi buồn thiu
Ta nghe nguyệt lặn bên triền núi cao
Trời xa xám ngắt một màu
Hương cây cỏ dại chôn sầu niềm riêng
Mắt em một cỏi ưu phiền
Ta gom góp gió thổi miền trầm luân
Mai về giũ áo gian truân
Lòng chùng ngọn sóng dặm ngàn biển khơi
Thôi đành xin một nụ cười
Làm viên thuốc ngủ quên đời lảng du
Ta đi vào chốn sa mù
Có em trong giọt mưa thu buồn buồn
Tình yêu ngọn đuốc vô thường
Con thuyền rời bến giữa trời mênh mông
Vọng về bên ấy ngóng trông
Em còn đứng đó để mong để chờ
Hồn ta hướng lạc phương mờ
Đêm đêm nghe nặng mộng hờ gối tay
Tôn Thất Phú Sĩ
19 Déc. 2007
______________________________________
43
NẮNG LÊN RỒI
Con Suối mát chảy vào miền ước vọng
Tảng đá ngầm không ngăn nổi dòng sông
Nước xuôi nguồn tuôn vào vùng biển rộng
Ngập đôi bờ xoã cát trắng mênh mông
Trong mộng ảo ta đi tìm mặc tưởng
Thấy mơ hồ em đứng đó chơ vơ
Những xa xôi bỗng như con sóng vỡ
Đưa ta đi vào nỗi nhớ trùng vây
Có phải đây là mùa xuân ta đợi
Có trời xanh bên những nhánh nhung vàng
Đừng nói
THIEU MOT DOAN
THƠ TÔN THẤT PHÚ SĨ * 2
1
EM CÓ THẤY LAO ĐAO
Nhất định không , không bao giờ trách cứ
Để tim hồng rộn rịp đến hoang mang
Dòng máu nóng nuôi niềm vui bất tận
Và tình yêu trong suốt một tâm hồn
Lỡ mai này đường dương gian trắc trở
Người xa người ngóng đợi bóng Liêu Trai
Một mai kia bên bìa rừng hoang dại
Ta cùng nhau chia sẻ vết thương buồn
Áo mỏng quá nghe chừng không đủ ấm
Trăng nõn nà ôm ấp dáng yêu thương
Mảnh mai gầy thân anh chênh vênh đứng
Tay bâng quơ níu hình ảnh Thiên Thần
Gió rất nhẹ đủ làm mình vương víu
Ngước nhìn trời thăm thẳm một trời sao
Giữa đêm đen bỗng một vì sao lạc
Rơi xuống trần em có thấy lao đao
Tôn Thất Phú Sĩ
________________________________________________________
2
THƯƠNG EM 14
Viết thay lời một người anh
Chiều hôm qua
Tình cờ thăm phố cổ
Không hẹn hò
Nên chỉ đứng ngó mông lung
Ngại ngùng ngắm những ngả đường ngang dọc
Dòng sông Seine con nước chảy hững hờ
Anh lặng im
Dưới trời xanh yên tĩnh
Lá xạc xào nghe nhịp bước thân quen
Tiếng dương cầm đâu đây vang vọng lại
Đưa anh về một nỗi nhớ xa ...
Năm 14
Em xuân hồng rạng rỡ
Anh dây leo quấn quít suốt một thời
Mãi ước ao được làm cây cổ thụ
Ru em vào giấc mộng đẹp bình yên
Hạ chói chang
Anh sẽ là bóng mát
Đông lạnh lùng
Anh che gió che mưa
Hôm nay đây trở về chốn cũ
Anh bơ vơ vắng lặng ở nơi này
Con đường đó Beautreillis một thuở
Lời yêu thương ấp ủ chuyện trăm năm
Làm sao bước ra ngoài bao ngăn cách
Để cùng em sống lại phút ban đầu
Anh nhớ quá, nhớ điên người ngây dại
Mong bây giờ em giấc ngủ thần tiên
Đầu Tháng Năm anh hái chùm hoa may mắn
Gửi tặng em cành Muguet* lung linh
Cõi mịt mù một mình anh an nghỉ
Giấc mộng hờ đâu đó ánh sao băng
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris Mai 2005
*Hoa Muguet (Linh Lan)
_____________________________________
3
TAY NẮM TAY TRONG GIẤC MỘNG TƯƠNG PHÙNG
Thân tặng Anh Chị Trần Phước Hải .
Cảm xúc bài thơ LỠ MAI NÀY của Chị Kim Thành
Đến thăm anh
Chiều nay bên mộ vắng
Nhìn cây thông ngẩn ngơ
Đứng lặng im đợi gió
Em nghe lòng nức nở
Anh còn đây mà hồn ở phương xa
Em đã đến
Xin đừng ngần ngại
Nhặt dùm anh viên sỏi cạnh bên mồ
Viên sỏi nhỏ
Là tim anh gửi lại
Cho tiếng hát nào âm hưởng đến ngàn sau
Như ngày xưa
Mình trao nhau chiếc nhẫn
Chứng tích này ràng buộc đến hôm nay
Anh đi rồi thảm cỏ thêm xanh
Suối nước chảy đưa nhạc tình về biển
Dòng sông dài trời đất phủ đầy hoa
Anh và em trần gian xa cách biệt
Tình vẫn nồng tha thiết chuổi ngày qua
Em mi cong đọng lại nét kiêu sa
Đôi mắt ướt lệ buồn riêng một cõi
Anh bây giờ khoan thai nghe sóng vỗ
Thân xác này tro bụi sẽ ra đi
Hồn bay theo về tuổi dại xuân thì
Anh vẫn đợi
Đợi em về nối lại
Nhịp cầu xưa
Con đường tình diệu vợi
Tay nắm tay trong giấc mộng tương phùng
Anh ơi ! ... anh
Đi thăm anh chiều nay không lá đổ
Làm sao tìm cho được lá Diêu Bông*
Lá Diêu Bông mười phương không có
Em tìm hoài chẳng thấy lá Diêu Bông
Trần gian không anh
Lá Diêu Bông là đường dài còn lại
Em vẫn mãi đi tìm
Mịt mùng nỗi nhớ
Và lòng vẫn mơ
Tay nắm tay trong giấc mộng tương phùng
Tôn Thất Phú Sĩ
Một chiều cuối tuần - Juin 2005
* Lá Diêu Bông-Hoàng Cầm
_____________________________________
4
BỀNH BỒNG BIỂN KHƠI
Ngày xưa xưa thật là xưa
Em tôi tóc ngắn giày cao má hồng
Trời hành tôi đứng ngẩn trông
Em tôi tóc ngắn má hồng ngó lơ
Tôi về nắn nót bài thơ
Con tằm trong kén nằm chờ nhả tơ
Tơ tằm chưa dệt thành mơ
Con tằm đã chết mộng hờ thiên thu
Trên đồi thông gió vi vu
Có con bướm lượn nhởn nhơ cánh vàng
Bướm sao cứ mãi lang thang
Phấn hồng bướm thả mênh mang đất trời
Thuyền tôi từ độ ra khơi
Biển xanh sông rộng chơi vơi giữa dòng
Em tôi má vẫn còn hồng
Đời tôi vẫn cứ bềnh bồng biển khơi
Tôn Thất Phú Sĩ
29 Avril 2005
______________________________________
5
MÙA THU CỦA CHỊ
Chị ơi chị !
Mùa thu đang vội đến
Tháng chín về trời trở gió se da
Hàng cây dại ven con đường dốc đứng
Cũng trở mình theo nắng hạ ra đi
Nhìn lá thu rơi lìa cành tức tưởi
Chắc chị nhiều tâm sự gửi về anh
Có phải chị đang thấy
Mây trời vương mái tóc
Mây bồng bềnh theo bước chị lang thang
Có phải chị đang mơ
Đôi mắt anh thật hiền
Ngồi kể chuyện trăm năm
Như trong chuyện thần tiên cổ tích
Anh về đây
Giữa thu vàng ngây ngất
Vòng tay ấm đưa nỗi buồn bay mất
Chị không còn ngồi khóc
Bởi bầu trời có muôn vạn ánh sao
Chị đã đọc được
Trên vầng trán anh
Vầng trán thông minh mà độ lượng
Chuyện tình xưa
Một sáng mùa xuân rực rỡ
Có mắt cười thay những nụ hôn
" Anh ơi anh !
Xin anh hãy dìu em
Đến chân trời dịu mát
Nơi anh và em
Đã một lần ngồi hát
Bài hát ngày nào hai đứa yêu nhau
Hãy dìu em đi
Trên những con đường xưa hoa mộng cũ
Những con đường thuở đó lá me bay
Con đường đến giảng đường đại học
Quấn quít chân mềm áo lụa Thần Kinh
Con đường dẫn mình
Đến cầu Trường Tiền mười hai nhịp
Mà nhịp nào cũng một cõi riêng ta
Xin anh hãy kể em nghe
Kỷ niệm năm nào
Rộn ràng sân khấu sinh viên
Dưới ánh đèn lung linh mờ ảo
Em đóng vai nữ hoàng sầu não
Bên tình yêu điên đảo Ngô Phù Sai
Sông Hồ Phạm Lãi
Hay Bến Nước Ngũ Bồ áo chéo chân quê "
Hôm nay
Mùa thu lại đến
Chị một mình bên mộ vắng đìu hiu
Ôn ngày tháng cũ
Thương mối tình thơ
Lòng nhớ khôn nguôi anh đi biền biệt
Hồn chị trôi dài theo sóng nước mông mênh
Tình thu sầu !
Tình thu sầu thấm vào lòng đất lạnh
Qua âm vang từ tiếc thương vọng lại
Anh nhận ra
Tiếng chị thì thầm
Chẳng bao giờ chị hết yêu anh
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris ngày vào thu
24 Sept 2005
__________________________________________
6
CHIỀU THĂM ANH
( Để chị Kim Thành nhớ những chiều thăm anh Hải )
Chiều nay đứng trước mộ anh
Giữa mênh mông gió mênh mang đất trời
Em nhìn theo áng mây trôi
Cùng anh ôn lại tháng ngày yêu đương
Anh đi để lại luyến thương
Cho em góp nhặt mười phương lá rừng
Đớn đau khơi ngọn lữa bùng
Sưởi con tim lạnh tận cùng chơ vơ
Suốt đời ôm khối tình thơ
Bây giờ òa vỡ thành tơ lòng rồi
Rối tung trong dạ tơi bời
Hoàng hôn nhuộm tím nỗi lòng cô liêu
Mộ anh nhòa nhạt nắng chiều
Nắng vươn vươn mãi đìu hiu nắng vàng
Hình như trong cõi thênh thang
Một con chim lạ bay ngang cuối trời
Chim bay về phía xa vời
Em trầm ngâm đứng trước mồ người yêu
Lá khô xào xạc gió chiều
Hồn đau em khóc ... khóc nhiều chiều nay
Gọi anh cho hết kiếp này
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris Dec. 2005
__________________________________
7
SINH NHẬT CHỊ
Viết cho chị Kim Thành
22 Janvier...
Sinh nhật chị em nghe như thiếu vắng
Phương trời xa xin gởi một tấm lòng
Mây ngũ sắc đan lưng trời chiếc võng
Để ru hời bóng núi chập chùng buông
Vườn hoa dại khoe mình in sắc thắm
Em hái đoá hồng tặng chị làm duyên
Giọt sương đêm còn đọng lại rất hiền
Mũi gai nhọn đâm tay em chảy máu
Nhớ rất rõ chị ơi mùa xuân trước
Bài thơ nào chị viết giữa mênh mông *
Để em thấy tâm hồn mình rung động
Tìm về anh ôm kỷ niệm một thời
Sinh nhật chị , anh từ nơi yên nghĩ
Ngăn cách nghìn trùng gần gũi hôm nay
Mắt nhiệm màu ẩn hiện đôi chân mày
Rất rộng lượng và chân thành tha thiết
Sinh Nhật chị , tình anh là mưa nắng
Thuở ban đầu ngày tháng đón đưa nhau
Người nhạc sĩ nào một thời thầm lặng
Viết : “ Khúc Tình Ca Xứ Huế ” để đời
Sinh nhật chị , cây phượng hồng xanh lá
Tình Thầy Trò sống lại khoảng trời thơ
Phan Châu Trinh 65 .... Ngày hội ngộ **
Nối vòng tay thân ái đẹp vô cùng
Sinh nhật chị , quây quần quanh tổ ấm
Đàn con ngoan quấn quít bên mẹ hiền
Gió cuối đông còn lảng vảng ngoài hiên
Lòng chị vui như mùa xuân vào hạ
Chị ở bên kia xa thật xa
Vần thơ em viết bay qua nghìn trùng
Cầu mong trong cõi vô cùng
Phượng hồng thắm mãi trong lòng chị yêu
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris 22-01-2006
___________________________________
8
TIỄN NGƯỜI ĐI
Thương tặng chị Kim Thành
Trong ngày sinh nhật anh Trần Phước Hải
Tiễn người nhẹ gót lãng du
Tôi về ôm cả trời thu vào hồn
Bước đi chậm bước bồn chồn
Bỗng dưng tôi nhặt một hòn đá xanh
Ném vào mặt nước trong lành
Hồ gương giao động loanh quanh nhiều vòng
Ghét thương từng giọt máu hồng
Chảy vào tim mạch giòng sông vỡ bờ
Ráng chiều gọi nắng vào thơ
Nỗi lòng rối kín chùm tơ nhện vàng
Người đi khắp nẽo thênh thang
Nhói đau từng mảng tôi mang vào đời
Từ đây bên một góc trời
Rong rêu mờ phủ cuối đời quạnh hiu
Thẩn thờ tôi gọi : Anh ơi !
Chỉ nghe gió khóc bên bờ đại dương
Tôn Thất Phú Sĩ
Bên giòng sông Danube - Austria
08 * 2006
____________________________________
9
NỖI NHỚ CHẬP CHÙNG
Nắng cuối hè nhìn mùa thu say ngủ
Bừng giấc nồng Thu hé nụ cười xinh
Cả đất trời ru mình vào biển nhớ
Đường về thăm vui chân bước gập ghình
Anh vẫn đợi heo may về trước ngỏ
Úa tàn bay cành phượng đỏ cuối mùa
Em có biết người xa xôi trở lại
Mở lòng nghe rộn rả nắng ban trưa
Xin mùa thu thong dong đừng đến vội
Búp sen hồng hé từng cánh phôi pha
Từ trong hoa đã có màu tinh khiết
Đưa hồn anh phiêu lãng đến nhạt nhoà
Nước mắt mùa thu
Từng giọt thầm rơi trên lá
Len vào hồn để thương nhớ xa xôi
Anh trở lại
Biết em còn ngóng đợi
Để nghe sầu trôi giạt đến muôn nơi
Rồi mai kia
Nắng tàn phai trên lối
Ngón tay thon lần xâu chuỗi Mân Côi
Anh chợt thấy rất nhiều điều kỳ lạ
Chúa trên cao lòng chua xót ngậm ngùi
Từ bao giờ
Mùa thu về thay lá
Câu hẹn thề thủ thỉ với trời thu
Chẵng khi nào
Dòng sông thôi ngừng chảy
Bến bờ xưa
Có giữ được thuyền đâu
Tôn Thất Phú Sĩ
Pékin Septembre 2005
____________________________________
10
ƯỚC GÌ TÔI LẤY ĐƯỢC NÀNG
Ước gì
Trong trái tim nàng
Vẫn còn một chỗ
Để dành cho tôi
Ngại ngần
Tôi gởi bài thơ
Mong tim đón nhận
Vần thơ vụng về
Ước gì
Mái tóc nàng xanh
Rẽ ngôi đường thẳng
Để tôi lạc vào
Mong manh
Sợi tóc tơ hồng
Trói chân tôi lại
Cột đời đi hoang
Ước gì
Trong mắt nàng buồn
Cho tôi giọt lệ
Nàng thường nhớ ai ?
Lặng im
Tôi lại ước thầm
Lỡ mai tôi chết
Lệ này riêng tôi
Ngu ngơ
Mộng ước lên trời
Hồn tôi lạc lõng
Giữa đời mộng mơ
Ước gì tôi lấy được nàng *
Xây hồ bán nguyệt cho nàng rửa chân
( * ca dao)
Tôn Thất Phú Sĩ
________________________________________
11
NGƠ NGÁC GIỮA ÂM XA
Thôi đã hết nay xin từ giã biển
Vẫy tay chào nước mắt ướt quanh mi
Ta muốn gởi cho ai lời trăn trối
Biết biển buồn khi tiễn một người đi
Trong yên lặng nhìn trùng khơi thức giấc
Màn đêm đen lùi khuất sau chân trời
Biển hiểu không khi vừng Đông rực sáng
Lòng nhớ nhung ta nuối tiêc ... Biển ơi
Sóng vẫn vỗ vào mạn thuyền già cỗi
Điệu ru mềm hôn mái tóc rong rêu
Ta và Thuyền lặng nhìn nhau lần cuối
Để ngàn đời ngơ ngác giữa âm xa
Cõi trần gian mong manh là bọt sóng
Tan vỡ dần theo gió khóc phân ly
Ta đã đến khi biển thầm thì gọi
Giờ ra đi biển có nhớ nhung gì
Con tàu đó xác thân vùi trong cát
Nửa thân tàn nằm yên ngủ thâm sâu
Nửa thân kia vương víu vọng trời cao
Con chim biển khóc tình sao Bắc Đẩu
Ta cùng tàu quảng đời dài gắn bó
Hải âu bay quấn quít suốt một thời
Giờ buông tay nhìn biển xanh chới với
Ta xin làm con sóng vỗ về em
Tôn Thât Phú Sĩ
Février * 2006
__________________________________
12
XIN ĐỪNG HỎI BIỂN
Người ơi ! sóng gió trùng khơi
Lòng ta hạt muối mặn môi người tình
Hỏi làm chi cứ lặng thinh
Để nghe biển hát một bài tình ca
Bờ cát trắng , chân trời xa
Gót chân kỷ niệm thiết tha ngọn triều
Thuyền ra cửa biển tiêu điều
Người đành ở lại trăm chiều quạnh hiu
Sóng cao bão nổi tơi bời
Thương nhau biển vẫn muôn đời màu xanh
Trách làm gì biển mông mênh
Biết đâu là bến mà trông mà chờ
Thuyền theo trăng nước lững lờ
Tình em gởi lại bên bờ Đại Dương
Tôn Thât Phú Sĩ
Paris Juillet 2006
______________________________
13
NGƯỜI THƯƠNG
Mai về gặp lại người thương
Hoa xoan ngày ấy vấn vương đến giờ
Em ngồi yên để ta mơ
Xa nhau một khắc ta chờ ngàn thu
Thuyền đi ôm mộng viễn du
Đời ta mãi mãi ngục tù trong em
Đâu đây tiếng hát êm đềm
Cho dây tơ vướng một vòng ngũ cung
Tình ta một cõi vô cùng
Bàn tay lệ nhỏ mắt chùng bờ mi
Dặm ngàn một cánh chim di
Ta ôm gối mộng tình si giữa đường
Lối mòn mờ mịt hơi sương
Trong bao la đó sông Tương chập chùng
Tặng em một đoá vô thường
Để em quên hết nỗi buồn quạnh hiu
Chiều nay gió thổi trăm chiều
Ta dang tay rộng đón chiều thương yêu
Tôn Thất Phú Sĩ
21 * 08 * 2005
____________________________________
14
MƯA THÁNG 6
Mưa tháng sáu rớt trên thành phố mộng
Phù sa về mặn ngọt dòng sông Seine
Chiếc thuyền tình đêm nay không bến đỗ
Em đi rồi năm tháng cũng trôi theo
Mùa xuân chết dấu mình trong cuống lá
Má em hồng mãi mãi một tình xa
Dòng người đi túa ra trăm nghìn ngả
Riêng mình anh một ngả cụt không hồn
Cố vươn tới với trời cao vòi vọi
Gôm mây xanh êm ái lót thơ tình
Mắt ai trong mơ hồ nhìn thấy đáy
Tim phập phồng bong bóng nước vỡ toan
Anh dang tay hứng cơn mưa đầu hạ
Gửi cho em không thiếu một giọt nào
Em bây chừ hẳn đang vui... với nắng
Anh ngồi đây đếm từng giọt mưa buồn
Chợt tỉnh lại bây giờ anh mới hiểu
Từng giọt buồn là những giọt mưa tuôn
Mưa tháng sáu ... mưa như cầm chĩnh đổ
Mưa rạt rào như tiếng giục lầu chuông
Tạnh mưa rồi trời bỗng vui chi lạ
Màu ráng hồng tia sáng rớt lung linh
Tôn Thất Phú Sĩ
28 Juin 2005
_______________________________
15
GIỌT MƯA NGÀ
Vài giọt mưa run rẩy
Thì thầm rơi trên má
Có chút gì thiết tha
Công viên vàng hiu hắt
Chiều đông tàn đi qua
Đêm giao thừa lạnh giá
Giọt sầu - giọt mưa sa
Góc phố buồn thiu đêm cuối đông
Một chiếc que diêm - một ánh hồng
Một bóng đèn đường mờ mưa bụi
Một trái tim nồng một khoảng không
Một bóng xa dần với bóng đêm
Hạt mưa xao xuyến rơi bên thềm
Trong tôi như có gì đang mất
Một thoáng mơ hồ chưa biết tên
Đưa tay hứng giọt mưa ngà
Mờ mờ phố vắng lệ nhoà nước mưa
Tôn Thất Phú Sĩ
_____________________________________
16
MẸ ƠI !
Sữa mẹ ngọt ngào nuôi con lớn
Tiếng nói đầu đời gọi Mẹ ơi !
Mẹ ơi ! tiếng gọi từ thơ ấu
Ấm áp tim con suốt một đời
Từ thuở ngỡ ngàng đi chập chững
Mẹ làm điểm tựa bước chân son
Vừa đi vừa ngả trong tình mẹ
Lớn thật nhanh cây mạnh xanh chồi
Buổi chiều nắng ngủ trên cành phượng
Tan học chờ con trước cổng trường
Bóng mẹ chập chờn bên cửa lớp
Rộn ràng quen thuộc dáng thân thương
Con lớn khôn theo mùa chinh chiến
Non sông giục giã đó mẹ ơi
Mẹ đâu còn biết ngày vui nữa
Lòng mẹ buồn , suối lệ ngàn khơi
Tóc xanh bỗng chốc thành tơ trắng
Làm suối tình con chảy trở trăn
Mẹ ơi ! tiếng gọi từ nhung nhớ
Là tiếng thiêng liêng tự muôn đời
Tôn Thất Phú Sĩ
08 mai 04
Fête des mères
Paris * Mai 2006
________________________________________
17
Một Thoáng Mong Manh
Anh tự hỏi
Bây gio..em+` đang ở nơi nào
Dù em đến một phương trời vô tận
Anh vẫn bềnh bồng theo bước chân em
Như nắng như mưa
Qua đủ bốn mùa
Anh vẫn nhớ
Và muôn vàn nhung nhớ
Chiếc bóng thẩn thờ
Bờ cát nghiêng nghiêng
Để biển và cát ru lòng anh ngóng đợi
Mãi mãi bên em
Giấc miên trường sóng vỗ
Có thể nào
Làm sao biết được
Lời hẹn hò chỉ là thoáng chiêm bao
Em bên này nhớ
Anh bên kia mong
Khoảng giữa là trời xanh mây biếc
Và ngàn năm chỉ là giấc mộng hờ
Như vậy đó
Bờ bên này rất gần bờ bên kia
Mình vẫn xa ngàn dặm
Con sông chảy qua bao miền ước vọng
Hai bờ sông vẫn mãi mãi song song
Biết đến bao giờ sông về với biển
Để dạt dào ru sóng vỗ mênh mông
Chiều nay
Anh ngồi đây ngóng đợi
Bên dòng sông Seine xuôi nhẹ chiếc du thuyền
Rẽ làn sóng ra làm hai con nước
Tan dần vào sau đám cỏ rong rêu
Anh chợt nhận ra
Em chỉ là cánh gió
Thổi vào hồn anh một thoáng mong manh
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris, Sept. 2005
_______________________________________________
18
MÙA THU VỘI ĐẾN
Thu chưa về sao nhớ
Cuối hè nắng còn chao
Thương nhau từ thu trước
Giờ tình đã lao đao
Mùa thu vội vã đến
Dù hè vẫn chưa đi
Trăng vẫn tròn cõi mộng
Nắng vẫn còn lênh đênh
Anh đi qua ngõ ấy
Tìm lối hẹn ngày xưa
Giờ xa vắng người mơ
Con đường buồn biết mấy
Trái tim đang rạn nứt
Cuối hè nắng chói chang
Chợt mưa sầu tháng Tám
Cho lòng thêm hoang mang
Em về đâu ... đêm nay
Khơi làm chi nỗi nhớ
Niềm thương đau khắc khoải
Mưa tháng tám bay bay
Tình anh rụng vào Thu
Vỡ ra từng mảnh vụn
Theo cuộc đời dang dở
Tan vào cõi sương mù
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris 11/ 8 /2005
___________________________________
19
QUÊ MẸ
Lòng nôn nao mong về thăm quê mẹ
Thời gian trôi không kịp để mong chờ
Đời lam lủ quằn đôi vai bé nhỏ
Ngày ngắn dần mà đêm cứ dài thêm
Vẫn ở đó , nơi chôn nhau cắt rốn
Đà Nẵng thương Non Nước gọi Sông Hàn
Cánh chim di một đời bao nghiệt ngã
Phương trời xa chẳng ngại quảng đường bay
Buổi chia ly không kịp lời nhắn nhủ
Trái tim non năm ấy mượt mà xanh
Đến bây giờ ta không còn gì nữa
Ngoài tình yêu và giấc mộng tan tành
Gió heo may bên ngọn đèn hiu hắt
Bóng mẹ ngồi đan áo lạnh mùa sau
Con nhớ mẹ nâng niu tình đã mất
Biết lấy gì chuộc lại lỗi lầm đau
Quỳ lạy mẹ từ đây xin sám hối
Nợ tang bồng con trả lại núi sông
Bên bia mộ thành tâm lời khấn nguyện
Hồn con tìm được Mẹ giữa hư không
Tôn Thất Phú Sĩ
26 Oct. 2005
___________________________________
20
MỘT ƯỚC MƠ
Hôm đó sao em buồn vô cớ
Mắt lệ rưng rưng tiếng thở dài
Có một loài chim không biết hót
Nắng còn ngủ muộn sớm ban mai
Mẹ hiền vội vã chân rảo bước
Mua món quà thêm buổi chợ trưa
Miệng cười hớn hở bàn tay nhỏ
Em bé chờ bên song cửa thưa
Chiếc xe chở khách leo sườn núi
Hoa dại phân vân giữa đất trời
Nhà em từ độ mùa bão lớn
Có còn cây phượng nắng hồng tươi
Bài Thánh Ca Noel năm trước
Lại bắt đầu rạo rực mùa đông
Mơ ước cũ một lần mơ lại
Mùa đông sau sưởi ấm tương phùng
Giang Sơn đã hết thời chinh chiến
Tưởng ngẩn cao đầu với thế gian
Nỗi hờn nhược tiểu đeo đẳng mãi
Liệu còn kiếp khác để xoay vần
Tôn Thất Phú Sĩ
_______________________________
21
XIN CẢM ƠN
Cảm ơn em chuyện trò cùng anh
Mùa thu se lạnh nắng vàng hanh
Ngày hôm nay buồn dài vô tận
Bỗng thấy lòng vui đến vạn lần
Em ở từ xa về với anh
Khu vườn xinh xắn toàn lá xanh
Lững lờ sắc biếc màu mây nước
Chợt nở nụ hoa đỏ thắm cành
Em đến cho anh một món quà
Giấu trong ánh mắt một niềm vui
Con chim tha rác về làm tổ
Hoàng hôn rực sáng trước hiên nhà
Xin cảm ơn em cảm ơn đời
Dầu cho nhan sắc kém màu tươi
Tình yêu bay bướm thời son trẻ
Giờ tưỡng chừng mình vẫn hai mươi
tôn thất phú sĩ
Paris 21 Nov. 2004
______________________________________
22
TỪ SÔNG SEINE ĐẾN DƯƠNG TỬ
Nắng ở trời Tây lạc đến đây
Đem theo thao thức tận phương này
Dòng Seine lơ lẳng vào Dương Tử
Đất trời hừng hực ngọn triều say
Nước bạc thượng nguồn tuôn về biển
Ngất ngây ngọn đuốc sáng trời Đông
Ta đi mơ ước tình sông núi
Phơi phới tình ta nợ núi sông
Biết đến bao giờ ... ta hỏi ta
Bên kia ngọn núi tít mù xa
Phù sa mặn ngọt bờ sông Cữu
Ta gởi về em nỗi nhớ nhà
tôn thất phú sĩ
Pékin
20/08/2004
_______________________________
23
XIN CHỚ HỮNG HỜ
Xôn xao lối cũ tìm về
Thênh thang mộng đẹp bốn bề lên ngôi
Thơ tình nhỏ xuống bờ môi
Rớt rơi trên những cung đời giăng tơ
Chợt nghe một thoáng ngẩn ngơ
Hình như có một vần thơ đợi chờ
Người ơi xin chớ hững hờ
Hãy nương theo gió đôi bờ có nhau
Ta chừ hẹn ước mai sau
Triền miên sóng vỗ con tàu ra khơi
Buồn vui biển vẫn gọi mời
Trời xanh muối mặn một đời khát khao
Lặng thinh ngồi đếm trời sao
Thuyền mơ ghé bến biết bao nhiêu tình
Mênh mông một cõi riêng mình
Trăng trôi đầu núi nghiêng nghiêng chập chùng
Tôn Thất Phú Sĩ
_______________________________________________
24
ANH VẪN BIẾT KHI EM THÀNH QUẢ PHỤ
Cảm xúc bài thơ Bỗng Một Hôm * KIM THÀNH
Anh vẫn biết khi em thành quả phụ
Đời âm thầm ngày tháng trong cô đơn
Trên trời cao một cánh chim lẻ bạn
Trần gian này còn một nỗi nhớ mong
Nhất định không, anh không bao giờ chết
Đường thênh thang đi nhặt nắng hôn hoàng
Anh vừa đến một phương trời xa lạ
Tình em trao anh mở hội hoa đăng.
Anh đang ngủ trong luân hồi xa thẵm
Điệu ru buồn rơi từng giọt vu vơ
Bỗng dưng thấy nhịp tim như rạn vỡ
Ta dìu nhau qua những bước phong trần
Em biết đấy tình anh từ vạn kỹ
Đẹp vô cùng vằng vặc ánh trăng thu.
Giờ quạnh quẽ hồn anh như băng đảo
Lời thề xưa tan vào cõi sương mù
Mưa mưa hoài mặt trời chưa trở lại
Nhịp cầu xưa nối lại hai bờ sông
Ngày tháng cũ đưa em vào cõi mộng
Niềm nhớ thương chôn chặt đáy tâm hồn
Rồi một sớm khi em vừa thức dậy
Chim hót vang điệu nhạc vui bên hè
Anh đâu rồi ... gối ôm ướt đầy lệ
Em bàng hoàng đau đớn sau cơn mê.
Tiễn anh đi, em tiễn anh lần cuối
Lời kinh cầu còn vọng mãi sau lưng
Cỏ xanh non xanh tận đến bìa rừng
Anh không chết, anh nằm đây yên ngủ
Anh thong thả đi trong lòng vũ trụ
Riêng mình em đời bỗng thành lặng căm
Mắt cứ nhìn vào một cõi xa xăm
Tìm nơi đó tình anh và kỷ niệm
Tôn Thất Phú Sĩ
01/2004
____________________________________
25
PARIS ... ANH TÌM EM
Thương kính viết tặng Cô Kim Thành và Thầy Trần Phước Hải
Cảm xúc khi chợt đọc bài thơ Em Đã Trở Lại Paris
Nghe em nói
Em đã trở lại Paris
Anh vội vàng tìm em nơi phố cổ
Không phải thân anh ngày xưa em thương mến
Mà là linh hồn anh một thuở yêu em
Anh vẫn không tìm được
Người em gái cùng anh đi tìm đất hứa
Mái tóc bồng bềnh theo nắng theo mưa
Anh trở lại đây
Chờ em trên bia đá
Tấm bia mòn nơi cổ mộ trăm năm
Hình như có một khoảng cách
Giữa chúng mình
Một khoảng trời xanh ươm mây trắng
Lạnh lùng, hoang vắng
Nhưng anh không nghĩ
Tình yêu mình hoá đá đâu em
Paris thành phố của tình yêu lãng mạn
Thêm tình mình một dạ thủy chung
Tháng Bảy mưa ngâu còn có ngày gặp mặt
Anh và em đâu còn dịp tương phùng
Kỷ niệm chập chùng
Rơi đâu đó
Giọt nước mắt anh cay
Bờ sông Seine in dấu chân em bước
Hồn anh theo từng ngọn cỏ em qua
Tiếng thở đau từ hư vô vọng lại
Vẫn còn đây dấu vết thuở ban đầu
Khải Hoàn môn những con đường hội ngộ
Tình của mình cũng nở rộ trong tim
Em ơi ! mỗi lần nghe sóng vỗ
Là mỗi lần anh tâm nguyện cầu xin
Nhưng em hiểu
Đâu có phải lần nào
Sóng cũng dịu dàng hôn bờ cát em đi
Anh tìm em giữa phố Paris
Chuyến Métro cuối về đến gare Montparnasse
Paris đêm huyền diệu
Ánh đèn màu mờ ảo lung linh
Anh vẫn đi tìm em
Đi tìm hoài như một kẻ vô tâm
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris Mars 2005
________________________________________________
26
BIẾT ĐÂU BÂY GIỜ CHỊ ĐÃ QUÊN
Chị có biết không
Lâu lắm rồi em trông thư chị
Ngoài kia trời đang bão nổi
Mà em ngồi đây ngóng đợi nắng hanh vàng
Miệng môi em khô cóng
Viên thuốc đắng dỗ dành
Mong tìm chút bình yên cho tâm hồn lắng đọng
Để nghe đâu đây lời chị nói
Dù thế nào chị vẫn không quên
*
Có phải bây giờ chị đã quên?
Từ bên này
Xa xôi
Em đang nhìn vào mắt chị
Mắt chị trong như dòng suối mát
Bát ngát những giọt mưa
Nhưng đâu rồi hình bóng của em xưa?
*
Em vẫn nhớ
Đêm Ba Mươi Tết
Pháo Giao thừa đón mừng năm mới
Mùa xuân về rạo rực một niềm vui
Chị chợt nói với em
Chị thương người chung thủy
Thương những mối tình đẹp tựa bài thơ
Những mối tình không nói được một lời
Nhưng tha thiết hơn vạn lời đã nói
Hình như
Em chưa bao giờ
Nói với chị một lời
Một lời từ con tim bé nhỏ
Nhưng chị ơi
Chắc chị đã biết
Em chỉ có một lời tha thiết trong tim
*
Bây giờ Paris đã vào Thu
Vườn Luxembourg đầy lá vàng nức nở
Em lang thang tìm con nai vàng ngơ ngác
Nhưng nào có thấy gì đâu
Chỉ nghe bàn chân em xào xạc
Đạp trên lá vàng khô
Và thấm thía từ bao giờ
Nỗi buồn tan tác của chàng Lưu*
*
Chi ̣ đã xa rồi sao
Xa thật rồi sao?
Bên kia sông vẫn còn đường tao ngộ
Đón thuyền hoa về Bến Đợi sông Mây
Trời chỉ mới đổ một cơn giông
Mà tai biến đến với em như sóng thần hồng thủy
*
Em không trách chị đâu
Chuyến lữ hành chị vừa đến điểm hẹn
Chuyến xe cuối cùng đã lên được con dốc
Em vẫn tin
Mắt chị vẫn trong như dòng suối mát
Bát ngát những giọt mưa
Và hình bóng em xưa...
*
Cũng có thể
Biết đâu bây giờ chị đã quên
Tôn Thất Phú Sĩ
10-10-2006
*Lưu Trọng Lư
_______________________________________
27
NGÀY XƯA YÊU DẤU
Kính Tặng tác giả CD MẤT ANH EM LÀM THƠ
Ngày xưa em không làm thơ
Vì anh là cả bài thơ trong hồn
Tình em sương khói cô thôn
Chập chờn ẩn hiện một dòng sông xanh
Giọt mưa còn đọng trên cành
Là giọt nước mắt để dành cho nhau
Trước sau dù bỏ em đi
Hồn anh quanh quẩn thầm thì bên em
Tưởng chừng hạnh phúc dài thêm
Thiên đường mở cửa trần gian vẫn hồng
Ngày qua ngày mỗi mặn nồng
Thuyền về bến đậu trăng lồng biển khơi
Hỏi anh yêu dấu nơi đâu
Chân trời góc bể hay đang qua cầu
Tóc em xưa - ướm tình đầu
Làm em gái mộng bên lầu hong tơ
Tóc chừ sợi nhớ sợi mơ
Rối tung duyên kiếp nghe chừng hư hao
Tặng em chi một vết dao
Cắt ra ngàn mảnh con tim khổ này
Nghiêng vai choáng váng hoả mù
Chờ anh bốn bể thiên thu gọi về
Về đi khâu lại anh ơi
Vết thương rướm máu khóc đời lạnh tanh
Tháng Ba giọt nắng mong manh
Rơi đây rớt đó xung quanh mặt hồ
Em giờ chẳng biết đi mô
Ngồi trong hoang lạnh giữ mồ người yêu
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris * Mars * 2005
______________________________________
28
SINH NHẬT LỤC TUẦN
1er October 2002
Sinh nhật tôi đất trời sao ủ rũ
Con cắt kè tắc lưỡi suốt đêm thâu
Mùa thu buồn ru từng cơn mưa bụi
Dòng sông xanh con nước chảy đục ngầu
Một ngọn nến chập chờn tầm gió thổi
Tuổi 60 đời chưa hết lung linh
Thôi xin được bình yên làn sóng nhỏ
Một chiều thu thuyền lặng lẽ ra khơi
Đời tôi đó đầy tuyết rơi nắng cháy
Chợt vui mừng bắt gặp những rừng hoang
Con thú nhỏ lang thang bên bờ suối
Từng bước thầm góp nhặt những vần thơ
Sinh nhật tôi mùa thu về gõ cửa
Tặng món quà làn gió lạnh se da
Tóc mượt mà võ vàng trôi trên lá
Thương mùa thu không biết tự bao giờ
Mừng Sinh nhật thổi 60 ngọn nến
60 năm một giấc mộng hoang đường
Hoa vẫn đẹp nhưng sắc màu đã nhạt
Máu trong tim luân chuyển chậm phần nào
Tạm dừng chân hỏi thăm khu phố lạ
Em mùa thu thấp thoáng tự bao giờ
Tôi vui quá nên ôm tròn trái đất
Lòng hỏi lòng ta vẫn sống trong mơ
Tôn Thất Phú Sĩ
___________________________________
29
HẸN NGÀY MAI
Con đường ấy trưa vàng nắng ấm
Ai hẹn ngày mai sẽ đến thăm
Guốc cao từng bước rơi thành nhạc
Rớt xuống tim anh trống dập dồn
Ngồi nơi gác trọ nhìn ngơ ngẩn
Dáng ai thấp thoáng ráng chiều buông
Phân vân tà áo bay trong gió
Quyến luyến em về quyện gót chân
Em đem mây xuống thành mưa bụi
Ướt làn mi dại thật dễ thương
Hẹn rồi lỗi hẹn thêm xa vắng
Để lòng mong đợi mãi còn vương
Trăng lên đỉnh núi nhìn phố thị
Ai vẫn rong chơi quên lối về
Bài hát nào em thường hay hát
Sợi tóc nào để lại dư hương...
tôn thất phú sĩ
Paris 31 mars 2005 .
_____________________________________
30
ĐÀN BỒ CÂU
Đàn bồ câu đã lìa xa mái ngói
Những hạt thóc vàng vung vãi bên hiên
Tôi hát khẽ bài ca dao ngày nhỏ
Bồ câu không về , hạt thóc lặng im
Nắng vỡ oà cho màu vàng hoang dại
Gió xoay chiều đẹp mãi nắng phân vân
Tôi cố níu những ngày thơ đã mất
Để tìm quên những năm tháng phong trần
Trở lại đây lang thang nhìn cảnh lạ
Vẫn nhớ hoài mang máng dáng em xưa
Đứng thẩn thờ mắt nhìn qua song cửa
Bóng hoàng hôn tím ngắt lạnh chiều buông
Ước ao gặp một bàn tay ấm áp
Chạm nhẹ thôi đủ vơi bớt ngại ngần
Mong vài phút ... xin cho tôi sống lại
Ôm mẹ già , ôm hết những người thân
Đàn bồ câu đã quay về mái ngói
Mùa thương yêu xây tổ ấm yêu thương
Từng cọng cỏ cho tôi nguồn cảm hứng
Viết vần thơ tình ... ca ngợi quê hương
Quê hương tôi hình cong chữ " S "
Đất nước tôi hùng vĩ " VIỆT NAM "
Vẫn cầu mong tuổi vàng tôi còn đẹp
Để có ngày
Bỏ dòng sông SEINE
Về ôm hôn dòng sông CỬU
Uống nước sông HƯƠNG
Và tắm nước sông HỒNG
Tôn Thất Phú Sĩ
___________________________________
31
NGHE ĐỜI THỨC GIẤC
Những nỗi sầu cuộc đời trôi rất khẽ
Đủ làm đau một chút xíu mà thôi
Có những lúc thấy mình như ngóng đợi
Hình bóng nào rất nhỏ rất xa xôi
Một cái gì mỏng manh nhưng khó vỡ
Tưởng rằng quên nhưng lại nhớ vô vàn
Em đứng đấy thật mơ hồ xa vắng
Con phố chiều mưa bụi vấy gót chân
Ở trong ta có nhiều điều mới lạ
Yêu rất nhiều hồn rạng rỡ màu xanh
Tuy có lúc cũng buồn trong hiu quạnh
Sầu chập chùng lặng lẽ đến vây quanh
Ai biết được lòng ta đang tính nhẩm
Đếm niềm vui trên mười ngón tay gầy
Con tim hồng bỗng dưng như sống dậy
Để mơ hồ một hạnh phúc đâu đây
Phía xa tít hai bờ sông hội tụ
Bờ bên này ôm chặt bờ bên kia
Xin người về cùng ta say sóng nhạc
Bên cung đàn tiếng hát giữa trời thơ
Trời Paris mùa thu rưng rưng nắng
Dòng sông SEINE mát rượi gió ban mai
Và cứ thế thả hồn theo mây nước
Ngày qua ngày ta thương quá người ơi
Tôn Thất Phú Sĩ
_________________________________________________
32
TRỞ MÙA
Ngày vui chim hót nắng bình minh
Cành cây trơ trụi bỗng trở mình
Nghe tiếng vi vu từ mạch sống
Chợt thấy mầm xanh cuống quýt nhanh
Trời hồng trong vắt gợn cụm mây
Bềnh bồng trôi dạt về phương này
Ta ngơ ngác ngóng về quê Mẹ
Mây vẫn bềnh bồng trôi đó đây
Tình yêu len lén từ ngọn cỏ
Tìm mùa xuân ấm hát vu vơ
Bên kia còn có ai đứng đợi
Bên này ta cứ ngẩn ngơ mơ
Trèo lên con dốc đầy sương ướt
Chợt nghe thông reo heo hút ngàn
Ước gì ta biến thành cơn gió
Thổi cả rừng mơ để được yêu
Bỗng dưng từ thiên thu ai gọi
Im lặng trong ta tiếng thác gào
Tôn Thất Phú Sĩ
______________________________
33
CHỊ TÔI
Chị tôi từ thuở đôi mươi
Tóc huyền buông thả nụ cười trên môi
Gọi chào luôn một nét tươi
Thắm duyên đọng lại theo mười ngón tay
Chị tôi ngọn gió heo may
Ươm mưa vào nắng đong đầy niềm vui
Chị là hương sắc đất trời
Cho em gọi gió đưa lời tình ca
Thênh thang một giãi ngân hà
Tiếng lòng vang vọng sao mà thiết tha
Phải chăng dòng suối chảy qua
Bên cầu để lại một tà áo bay
Thương em chị ở bên này
Em về bên đó tháng ngày chênh vênh
Một mùa thu lạnh buồn tênh
Có con đò nhỏ lênh đênh ghé bờ
Thuyền hoa đưa chị về mô
Cuối thôn em đứng chơ vơ nỗi buồn
Trông kìa dưới nắng hoàng hôn
Sương chiều phủ kín lối mòn chân quê
Chị là nửa mảnh trăng thề
Cho em gọi gió đưa về nẻo xa
tôn thất phú sĩ
Paris 11 Avril 2005
______________________________
34
TIẾC THẦM
Bây giờ thì đã hết mộng mơ
Nhưng vẫn nhớ thời mơ mộng đó
Bên gốc phượng già em đứng đợi
Lá xạc xào hôn nhẹ gót chân
Anh biết rõ mình còn run sợ
Vì tình yêu chỉ chớm ban sơ
Như sợi nắng rơi trên vũng tuyết
Mùa Xuân về một thoáng bâng quơ
Anh là cát chờ thuỷ triều đưa sóng
Xoá tan đi vết tích bước chân hoang
Em chợt lớn thì trái sầu vừa chín
Tự hỏi lòng sao tình quá xa xôi
Tuổi xuân qua lặng lẽ tự bao giờ
Tôn Thất Phú Sĩ
__________________________________
35
CHUYẾN TÀU CUỐI
Xa tàu rồi buồn vương vương tóc trắng
Nhớ mênh mang con sóng vỗ mạn thuyền
Tấm Hải đồ chợt sáng trưng trong nắng
Hải âu bay tưởng suối tóc em mềm
Tàu thả neo lặng im nằm mơ mộng
Nghe thì thầm như tiếng mẹ ru con
Ta với tàu cả một đời giao động
Giờ tàu đi , ta côi cút mõi mòn
Tàu nhấp nhô cho lòng thêm đau đớn
Hồn chơi vơi theo tiếng máy rì rầm
Biển dỗi hờn theo em vào tuổi lớn
Đợt sóng ngầm ray rức mối tình câm
Cuối Hải trình mơ thấy mình hoá thạch
Như Tượng nàng trông đợi bóng tình quân
Tàu đi xa nhẫn tâm không quay lại
Nhớ biển nhớ thuyền nước mắt rưng rưng
Con dã tràng xe từng viên cát nhỏ
Anh mơ màng đếm từng ngày ... ngày qua
Trong nuối tiếc dường như mình trẻ lại
Theo con tàu phiêu bạt khắp miền xa
tôn thất phú sĩ
__________________________________
36
CHIẾC BÓNG
Hồng Vân diễn ngâm
Trên tàng cây đàn chim đua nhau hót
Bài ca dao ai hát giữa ban trưa
Em ngang qua che nụ cười khó hiểu
Anh nghĩ thầm em gởi chút riêng tư
Tuổi 18 tâm hồn nhiều bí ẩn
Ngỡ rằng em len lén mắt trao lòng
Em hiện hữu nhưng chập chờn chiếc bóng
Ta lung tung dạo bước khắp thiên đường
Đứng ở đó mà ngu ngơ xao xuyến
Nhìn trời trong và mây trắng lang thang
Ta thấy được tình yêu vừa chạm nắng
Đã vỡ oà theo tiếng suối reo vui
Thôi biết rồi , em đừng tinh nghịch nữa
Thoáng bâng quơ một ảo ảnh lung linh
Trong mắt nhìn chứa lắm điều ngộ nghĩnh
Nụ cười tươi nhưng đầy ắp hững hờ
Nhiều tưởng tượng nên thấy đời tươi trẻ
Đầy chông gai , tình cảm vẫn còn nguyên
Đi lang thang thăm viếng khắp mọi miền
Tìm hình bóng ngày xưa dù mộng mị
Chiếc bóng đó là trăng hay là gió
Là muôn sao lộng lẫy giữa trời cao
Là tình yêu ôm ấp tự thuở nào
Đến bây giờ vẫn vấn vương trong nắng
Và hôm nay bỗng dưng ta gặp lại
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris . oct . 2005
______________
37
HOA CỎ
Gió heo may hắt hiu đời viễn xứ
Thương nhớ về người thân thiết phương xa
Mùa thu Paris đứng nhìn lá rụng
Hoa cỏ bay bay theo nỗi nhớ nhà
Từ bao giờ có một loài cỏ dại
Mọc lót đường cho bước chân lang thang
Hoa cỏ dại ven hai bờ sông vắng
Ngày tháng năm mong bóng dáng ai về
Người lỗi hẹn đi không quay trở lại
Hoa cỏ úa tàn trong suốt mùa đông
Để mùa sau hoa chạnh lòng nở muộn
Người không về hoa nở trắng bờ sông
Hoa cỏ mọc ven hai bờ sông vắng
Người không về hoa nở trắng tinh khôi
Bỗng một hôm người trở thành thiếu phụ
Ven bờ sông hoa cỏ rụng tơi bời
Tôi giẫm nát một vùng hoa cỏ dại
Để nghe lòng rung động đến chơi vơi
Để nghe hồn bay vút tận muôn nơi.......
tôn thất phú sĩ
______________________________
38
LÁ THƯ TÌNH
Những lá thư tình ngày xưa anh viết
Chiều hôm nay đọc lại thấy bồi hồi
Chợt mắt em rưng rưng như muốn khóc
Khóc thật rồi nước mắt mặn bờ môi
Những yêu thương viết bằng màu mực tím
Đến bây giờ màu tím đã phôi pha
Tờ giấy m̉ỏng chứa bao nhiêu mơ ước
Úa vàng theo năm tháng phủi bụi mờ
Mất anh rồi thư tình thành vô nghĩa
Có còn chi ngoài thoáng nhớ mông mênh
Anh thường bảo : sau mưa trời lại sáng
Riêng mình em mưa cứ mãi bồng bềnh
Thôi xin xem thư tình là giấy vụn
Đốt thành tro thả vào cõi hư không
Cơn gió đến đưa em vào cõi mộng
Để thấy lòng thanh thản đến vô cùng
tôn thất phú sĩ
15 Avril 2005
____________________________________
39
MÙA XUÂN VỀ
Có đôi chim nhỏ hót trong vườn
Âu yếm tỏ tình rất dễ thương
Tha vài cọng cỏ rồi bay vụt
Chốn an bình xây tổ uyên ương
Nhành mai trước ngõ đang say ngủ
Bỗng giựt mình nhú vài nụ xanh
Mùa Xuân len lén vào mạch sống
Bâng khuâng gió nhẹ nắng vàng hanh
Bươm bướm ẩn mình từ đông trước
Tưởng đã chết rồi trong lá khô
Ô hay ! Xuân đến nào ai đợi
Bướm nhởn nhơ bay phấn bụi mờ
Có chàng trai chợt thấy mình lớn
Trong lòng chợt thấy suối yêu đương
Cô con gái nhỏ sau hai lớp
Xuân này sao em đẹp nhất trường
Ai đi ngoài chốn xa ngàn dặm
Trở về rũ tấm áo phong sương
Bên nồi bánh tét vừa mới chín
Mùa xuân êm ấm đẹp lạ thường
Mưa xuân tựa tấm màng sương mõng
Che chuyến đò ngang qua bến sông
Tôi vui ... vui quá nên tôi đã
Cắn vỡ xuân ra từng mảnh hồng
Tôn Thất Phú Sĩ
2006
________________________________
40
CÔ GIÁO
Một thời con gái đẹp tinh khôi
Một trái cerise ngọt đầu môi
Một con chim hót trong vườn nắng
Một nụ hoa tình riêng của Anh
Xanh xanh tóc bím hồn như lá
Mắt biếc thơ ngây dáng xuân thì
Giã từ áo trắng mùa hạ cũ
Bỏ lại sau lưng tuổi ngọc ngà
Làm cô giáo Quảng Đà một thuở ***
Mang theo đời những kỷ niệm buồn vui
Giờ Pháp văn có cậu học trò nhỏ
Không thuộc bài mãi đứng âu lo
Bỗng đôi mắt sáng trưng rất lạ
Vị cứu tinh đâu đó hiện về
Cậu quay mặt ngước nhìn cô giáo
Rồi tự tin lên giọng thảng nhiên
" Mademoiselle, parlez-moi d'amour " *
Cả lớp học lặng im phăng phắc
Chút sững sờ cô giáo lướt qua nhanh
Hỏi ra mới biết hôm qua
Em làm biếng học đi vào LIDO **
Đâu ngờ cái tựa cuốn phim
Là câu giải đáp cho bài học quên !
Cô giáo ngày xưa tình đứt đoạn
Chỉ một lần chỉ một lần thôi
Chia tay từ độ thu vàng lá
Anh đã xa rồi , xa thật xa
Chiều nay cuối phố mình em bước
Thầm gọi người thương đến ngút ngàn
Người đi mất hút vào sâu thẳm
Chỉ còn nỗi nhớ nhớ miên man
Đồi thông vắng thẫn thờ hoang lạnh
Trơ một màu héo úa vây quanh
Tim buồn mở cửa mong manh
Để nghe đâu đó mọc cành tương tư...
tôn thất phú sĩ
* Parlez moi d'amour est un film français réalisé par Sophie Marceau
** LIDO , tên một rạp chiếu bóng tại Đà Nẵng thập niên 1960
*** Giáo sư Pháp Văn Trường Phan Châu Trinh Đà Nẵng
_______________________________________
41
PARIS QUÊ HƯƠNG TÔI ?
Hai mươi bảy năm ... đời trầm lặng
Paris nhẹ gót bước phong trần
Mưa nắng hai mùa thêm tuyết phủ
Quên ngày vượt biển lắm gian truân
Quê hương vẫn còn cơn ác mộng
Dòng sông Seine cứ ngỡ dòng HƯƠNG
Lững lờ nước chảy xuôi về bến
Êm ái trong tim rất lạ thường
Paris là thơ trong ảo giác
Thân tình gìn giữ khoảng đời tôi
Phải chăng có lẽ duyên trời đất
Sống giữa Paris tưỡng SaiGon
Vẫn có lúc thấy buồn ray rức
Đôi khi muốn quên cả Việt Nam
Chỉ sợ mai này thân thành bụi
Hồn về quê cũ biết nương đâu
Nhớ quá nhiều lúc đứng ngẩn ngơ
Xa trông ngọn núi ... núi xa mờ
May ra còn có con diều giấy
Để tôi thả mộng nhớ Quê nhà
Sực tỉnh lòng đau thấy thẹn thùng
Trong tôi chỉ có một QUÊ HƯƠNG
Ngày mai đất nước thanh bình lại
Tôi sẽ về theo dưới bóng cờ
Cờ vàng phất phới bay trong gió
Vàng cả trời thu cả nước NAM
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris Nov. 2007
_____________________________________
42
TRONG ĐÔI MẮT EM
Mắt em một cõi buồn thiu
Ta nghe nguyệt lặn bên triền núi cao
Trời xa xám ngắt một màu
Hương cây cỏ dại chôn sầu niềm riêng
Mắt em một cỏi ưu phiền
Ta gom góp gió thổi miền trầm luân
Mai về giũ áo gian truân
Lòng chùng ngọn sóng dặm ngàn biển khơi
Thôi đành xin một nụ cười
Làm viên thuốc ngủ quên đời lảng du
Ta đi vào chốn sa mù
Có em trong giọt mưa thu buồn buồn
Tình yêu ngọn đuốc vô thường
Con thuyền rời bến giữa trời mênh mông
Vọng về bên ấy ngóng trông
Em còn đứng đó để mong để chờ
Hồn ta hướng lạc phương mờ
Đêm đêm nghe nặng mộng hờ gối tay
Tôn Thất Phú Sĩ
19 Déc. 2007
______________________________________
43
NẮNG LÊN RỒI
Con Suối mát chảy vào miền ước vọng
Tảng đá ngầm không ngăn nổi dòng sông
Nước xuôi nguồn tuôn vào vùng biển rộng
Ngập đôi bờ xoã cát trắng mênh mông
Trong mộng ảo ta đi tìm mặc tưởng
Thấy mơ hồ em đứng đó chơ vơ
Những xa xôi bỗng như con sóng vỡ
Đưa ta đi vào nỗi nhớ trùng vây
Có phải đây là mùa xuân ta đợi
Có trời xanh bên những nhánh nhung vàng
Đừng nói nữa em ơi đừng nói nữa
Mười ngón tay đan ray rức cho em
Lâu lắm rồi vẫn nghe hoài tiếng
THIE^'U MA^'Y CA^U
HET PHAN
THƠ TÔN THẤT PHÚ SĨ * 1
1- NGƠ NGÁC GIỮA ÂM XA
Thôi đã hết nay xin từ giã biển
Vẩy tay chào nước mắt ướt quanh mi
Ta muốn gởi cho ai lời trăn trối
Biển có buồn khi tiễn một người đi
Rồi đứng lặng nhìn biển khơi thức dậy
Màn đêm đen lùi khuất sau chân trời
Biển có hiểu khi vừng Đông rực sáng
Lòng nhớ nhung ta nuối tiêc ... Biển ơi
Sóng vẫn vỗ vào mạn thuyền già cổi
Điệu ru buồn hôn mái tóc rong rêu
Ta và Thuyền lặng nhìn nhau lần cuối
Để ngàn đời ngơ ngác giữa âm xa
Cõi trần gian mong manh là bọt sóng
Tan vỡ dần theo gió khóc phân ly
Ta đã đến khi biển thầm thì gọi
Giờ ra đi biển có nhớ nhung gì
Con tàu đó xác thân vùi trong cát
Nửa thân tàn nằm yên ngủ thâm sâu
Nửa thân kia vương víu vọng trời cao
Con chim biển khóc tình sao Bắc Đẩu
Ta cùng tàu suốt một đời gắn bó
Hải Âu bay quấn quít suốt một thời
Biển vẫn xanh hồn buông tay chới với
Thời gian ơi mi đào thải ta rồi
Tôn Thất Phú Sĩ
Février * 2006
h22.jpg?rnd=1246441210565&rnd=124937
BÂNG KHUÂNG
Thuở ấy,
Có chàng trai vừa nhận đời Thuỷ Thủ
Tóc mây bồng ôm gợn sóng mênh mông
Bước phiêu lưu vời vợi xa trông
Anh lặng ngắm mây hồng in bóng nước
Rồi mơ ước chuyện tình bao Thu trước
Nghìn Thu sau không đến được bến bờ
Dệt mộng vàng ôm kín những vần thơ
Ngày tháng xa xôi anh tiếc nhớ
Vùng đất lạ bước chân ai bỡ ngỡ
Đi bên em lòng rộn rã dập dồn
Trên cát vàng in vội bước chân son
Trong đêm vắng sương rơi vương mái tóc
Em hiện hữu mắt môi viền thạch ngọc
Mình có nhau trong một quảng đường đời
Đã xa rồi bao năm tháng chơi vơi
Ngày gặp lại làm sao ta có được
Bởi đời anh như con tàu trên nước
Bước cheo leo theo ngọn sóng bạc đầu
Vượt Trùng Dương nghìn hải lý về đâu
Miền đất hứa ngày xưa nay đã mất
Tôn Thất Phú Sĩ
Nha Trang 1964
ANH VÀ EM
Anh yêu em rất là tự nhiên
Như dòng sông xuôi về với biển
Qua mùa đông mùa xuân lại đến
Sau cơn mưa trời chợt hồng lên
Em yêu anh, em mơ tương lai
Như nụ hoa đến ngày kết trái
Hoàng hôn xuống chim bay về tổ
Máu tuần hoàn rồi trở về tim
Làm sao quên làm sao quên được
Những ngày anh đưa em đi học
Trước cổng trường nhìn nhau lưu luyến
Hai đứa thập thò sợ ai hay
Nhớ em anh thấy lòng ấm áp
Buổi sáng chở em trên xe đạp
Kể nhau nghe chuyện tình trong nắng
Nắng đẹp lòng em chói mắt anh
Nhớ anh em thường ngồi lặng thinh
Tóc em dài bềnh bồng theo gió
Từng sợi buồn em gọi tên anh
Sương trên cành từng giọt mong manh
Anh với em là loài hoa dại
Mà sao yêu nhau đến lạ thường
Đêm về ta nằm ôm gối mộng
Mắt môi xao xuyến một mùi hương .
Chiều nay bên góc cà phê nhỏ
Giữa phố Paris đẹp muôn màu
Anh thấy hình em trong đáy cốc
Chập chờn xoả tóc đợi người mơ
Tôn Thất Phú Sĩ
Chiều dạo phố PARIS
THÁNG TƯ EM GỌI ANH VỀ
Anh ơi Anh !
Sao anh không về thăm quê cũ
Thăm con đường làng quanh co
Có hàng cây sầu đông mang nỗi lòng của nhớ
Và tâm tình người ở lại trông mong
Anh về đi anh
Em sẽ để dành cho anh
Một chút mưa
Một mớ lạnh từ đường tơ kẽ tóc
Giọt nước mắt dài đọng lại bờ mi
Cơn gió bấc buốt tê buồng phổi
Dải núi xanh mờ năm đó tiễn người đi
Anh về nghe anh
Vạt thóc vàng vẫn phơi dài trên con đường nhựa phủ
Nắng tháng tư mềm vẫn ôm ấp mái tranh xưa
Quê hương mình vẫn còn đó nỗi chờ mong
Gót chân nhỏ viễn du nơi đất khách
Lạnh lùng một kiếp đi rong
Paris bây chừ
Đang vào mùa hạ nóng
Anh có còn bồng bềnh theo với nắng mưa
Đứng nhìn dòng sông Seine nước chảy nhẹ bốn mùa
Anh có còn lầm lũi đi
Giữa đất trời
Nghe tiếc nuối
Nhớ về dòng sông xưa quê Mẹ
Dòng sông với biết bao tình nghĩa
Lặn ngụp tuổi thơ anh
Dòng sông Tháng Tư đưa anh ra biển
Đong đầy nước mắt buổi chia phôi
Quê hương ! Ôi quê hương !
Em cầu mong anh trở lại
Không lẽ nào ta mãi mãi phân ly
Phải có một ngày
Thôi hết đớn đau
Hàng triệu tấm lòng
Mừng vui hội ngộ
Tháng Tư buồn đi vào dĩ vãng
Tay nắm tay trong giấc mộng tương phùng ...
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris * 25 Avril 2007
THÁNG TƯ TRẢ LỜI THƯ EM
Viết sau khi đọc bài thơ
THÁNG TƯ EM GỌI ANH VỀ
Em hỏi anh
Sao không về thăm quê cũ
Vào tháng Tư mùa lúa chín vàng mơ
Có bóng em chờ trên con đê nhỏ
Mái nhà tranh ôm â'p những hẹn thề
Để ta đươc gần nhau nghe kể lể
Em ơi
Làm sao có thể
Khi hồn anh đang lịm chết môt niềm đau
Và tim anh vẫn rạng nứt một nát nhàu
Mong ngày quê hương đất trời rạng rỡ
Người với người chẳng còn chút âu lo
Xin giữ hộ anh
Những thân aí buồn vui
Trong ngăn phần kỷ niệm
Ma`nâng niu một qua' khứ ngọc ngà
Xin đừng dỗ dành anh
Những điều không tưởng
Bởi ngày xưa chừ chưa hóa kiếp hồi sinh
Em có biết không
Ba mươi mấy năm qua
Có bao giờ anh quên chờ đợi
Một bình minh nắng tỏa khắp mọi nhà
Anh đã xót xa
Bởi nhật nguyệt xoay vần
Đất trời trăn trở
Làm sao biết được
Bài thơ anh đang viết cho em bây giờ
Còn có thêm đoạn kết sáng ngày mai
Anh ở đây
Màu quê hương nở trên từng ngọn cỏ
Gió mơn man hoa nhân ái vạn nẻo đường
Tình thương đầy trên mười ngón tay ngoan
Bài ca dao mẹ là tiếng chuông chiều tịnh độ
Những nỗi khổ theo anh
Trên bước đường lưu lạc
Hình như
Đã đi vào dĩ vãng
Hiện tại chừ chỉ còn lại chút phân vân...
Tháng Tư về
Anh nghe rất rõ
Hai chữ Tự Do
Giữa đất trời lộng gio'́ tha hương
Để tiếc để thương
Mắt biếc ngày xưa sao lấm bụi mờ
Cho anh đứng chờ giữa một dòng sông...
Kim Thành
April 2007
KHI EM NẰM NGỦ
Một ít hờn trong giấc ngủ say
Bỗng dưng thoáng thấy mắt em cười
Như có điều chi em muốn nói
Thẹn thùng đôi má ửng hồng tươi
Có thể em vừa nghĩ đến ai
Anh đi rón rén đến bên giường
Sợ động hồn em lay tỉnh mộng
Hôn nhẹ bờ vai một chút thương
Ngủ đi , em ngủ rất hồn nhiên
Cho anh xin hết những ưu phiền
Hương đêm thoang thoảng mùi hoa dại
Trăng khuya lặng lẻ rọi qua thềm
Tôn Thất Phú Sĩ
EM ĐI RỒI
Chia tay nhau, em trở về xứ lạ
Con phố chiều quay quắt thiếu người thương
Bên kia trời hẳn là cõi vấn vương
Để anh gọi tên em làm điểm hẹn
Chia tay nhau, như một lời nhắn nhủ
Mỗi ngày qua là mỗi nhớ nhung về
Tâm hồn anh ngọn núi lửa đam mê
Không yên nghỉ vở tan thành mảnh vụn
Em đi rồi Paris buồn gió cuốn
Chiều sông Seine đâu nữa bước song đôi
Hạnh phúc nào đưa thuyền tìm Bến Đợi
Anh thẩn thờ vuôn sới mối tình si
Có một lần cô đơn về bóp nghẹt
Trái tim anh đau nhói buốt đợi chờ
Anh gọi vô cùng vòng tay rộng mở
Ôm cho tròn hình bóng dáng kiêu sa
Có một lần anh đi qua bến mộng
Thấy em cười lồng lộng tóc mây đưa
Mùa thu về lá vàng rơi trước cửa
Vẫn xa xôi .. .vẫn sóng vỗ bạt ngàn
Con thuyền tình
BẾN ĐỢI
Tháng ngày trôi...
Tôn Thất Phú Sĩ
HOÀNG ĐỨC TÂM DIỄN NGÂM
Người bạn trẻ thân mến,
Tôi rất thích thú khi đọc thơ trữ tình của bạn. Với cuộc đời quá triền miên vì mệt mỏi, với tôi, thơ trữ tình của bạn có giá trị thực tế như là một thứ thuốc hồi xuân thần diệu: đem tôi từ thế giới khô cằn 74 tuổi lẻ trở về với thế giới thần tiên mà tương lai trước mặt là cả một hừng đông mầu hồng, tuổi 17
"EM ĐI RỒI" mà tôi đọc hôm nay, tìm thấy trong kho "lưu trữ" cuả bạn là một cây qúy trong rừng cây qúy cuả TÔN THẤT PHÚ SĨ.
"EM ĐI RỒI" buồn như một tiếng than, não nề đầy nuối tiếc như một tiếng thở dài có âm giai nức nở... Chỉ thế thôi, chân thành với chính mình và với bạn đọc cuả mình, TÔN THẤT PHÚ SĨ đã dìu tôi chìm vào với thế giới mộng mơ lãng đãng mờ ảo đó.
Và trong khung cảnh ấy, chỉ còn có hình ảnh người mà anh thương là rõ rệt, tên người đó là chói sáng, nơi ấy là "điểm hẹn"....
Đọc thơ anh, "EM ĐI RỒI", tôi tìm thấy nỗi buồn da diết như sự chia ly cuả người chinh phụ: "Sẩu đong càng lắc càng đầy". nếu thơ xưa với "nỗi buồn chết người ấy" đã làm tôi mon men đến sống chốn thơ văn thì ngày nay, nỗi buồn ướt át cuả nhà thơ TÔN THẤT PHÚ SĨ "Mỗi ngày qua là mỗi nhớ nhung về" cũng làm tôi cuốn tròn vào quá khứ, khung thời gian và không gian cuả "tuổi học trò"......
Colmar ngày 3 - 3 - 2010
NHỮ - VĂN - ÚY
_________________________________________________________
HOA CỎ
Gió heo may hắt hiu đời viễn xứ
Thương nhớ về người thân thiết phương xa
Mùa thu Paris đứng nhìn lá rụng
Hoa cỏ bay bay theo nỗi nhớ nhà
Từ bao giờ có một loài cỏ dại
Mọc lót đường cho bước chân lang thang
Hoa cỏ dại ven hai bờ sông vắng
Ngày tháng năm mong bóng dáng ai về
Người lỗi hẹn đi không quay trở lại
Hoa cỏ úa tàn trong suốt mùa đông
Để mùa sau hoa chạnh lòng nở muộn
Người không về hoa nở trắng bờ sông
Hoa cỏ mọc ven hai bờ sông vắng
Người không về hoa nở trắng tinh khôi
Bỗng một hôm người trở thành thiếu phụ
Ven bờ sông hoa cỏ rụng tơi bời
Tôi giẫm nát một vùng hoa cỏ dại
Để nghe lòng rung động đến chơi vơi
Để nghe hồn bay vút tận muôn nơi.......
tôn thất phú sĩ
Paris - août - 2005
ĐÁ NỞ THÀNH THƠ
Anh đến mang cho những tiếng cười
Lòng em rộn rã một niềm vui
Nâng niu nắm giữ niềm vui đó
Hâm nóng con tim lắm ngậm ngùi
Xa xôi đôi mắt nâu sâu thẳm
Không nói sao em chợt thở dài
Xoa bàn tay lạnh cho đủ ấm
Sưởi hồn hoang phế gió heo may
Còn điều chi nữa mà ray rức
Tất cả rồi qua giấc mộng thường
Chất chồng một gánh đời lam lũ
Ngọt bén như dao cắt vết thương
Thơm ngát ven đường dẫn lối qua
Quê hương trong vắt dãy sơn hà
Anh đi về phía vùng thơ dại
Đá nở thành thơ , thơ nở hoa
Cành thông trước mặt nghiêng nghiêng rũ
Ai ngồi đối diện mỗi sớm mai
Tiếng nói tiếng cười thân quen quá
Nắng hồng rơi rụng xuống ngang vai
Làm sao thấy được luồng ký ức
Hoạ hoằng chi nước chảy ngược dòng
Con sóng rút đi trơ những cát
Bên bồi bên lở mỏi mòn trông
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris le 06 Nov 2005
HUẾ CỦA TÔI
Có những đêm dài khó ngủ
Hồn chập chờn
Huế lại đến trong tôi
Kỷ niệm đầu
Lang thang trong ký ức
Nhớ quá đi thôi
Con Đường vô Thành Nội
Qua cửa Đông Ba
Rẽ bên này là Lục Bộ , Tịnh Tâm
Sen vẫn nở ngát hương màu Hoàng phái
Xa chút nữa đường Bạch Đằng Thế Lại
Khu vườn xanh cổ kính mịt mù sương
Em ở đó nhà em từ thuở nhỏ
Gót chân hồng đỏ ấm bụi mưa bay
Anh trọ học bên này vườn lặng lẽ
Lòng vấn vương
Theo em
Hai buổi học đi về
Nhớ một hôm Nội tình cờ bắt gặp
" Lo học hành mơ mộng chuyện vu vơ "
Anh thẹn thùng
Cúi đầu mà ốt dột
Nghe quanh mình xào xạc gió heo may
Mùa đông xứ HUẾ
Buồn da diết
Lạnh não nùng
Sao lòng mình
Thấy ấm một điều chi
Kể từ đó giã từ khu Đại học
Đời Hải Hồ
Theo nhịp bước chiến chinh
Tuổi vừa lớn
Tình yêu mở rộng
Bỏ giảng đường
Anh trở thành người thuỷ thủ ngây ngô
Chim Hải Âu , con tàu và biển cả
Say sưa theo tiếng hát quân hành
Gởi lại HUẾ
Mối tình dịêu vợi
Cầu Trường Tiền mười hai nhịp
Không còn nhịp nào của riêng anh .
Tàu nghỉ bến , về tìm nhưng không gặp
Mái tóc thề , khu vườn cổ bên kia
Con đường Bạch Đằng vẫn đầy phượng vĩ
Đưa anh về với những mùa thi
Giòng sông HƯƠNG
Mơ màng dưới ánh trăng rằm tháng sáu
Bên cột đèn anh học đến khuya lơ
Ai định nghĩa được luỹ thừa vương vấn
Ai vì ta rút gọn phương trình yêu
Em ở đó sao mà xa vô cực
Đò sang ngang anh mới biết qua ngày
Bên kia sông đàn chim dường bối rối
Nắng lao xao tiếng guốc học trò
Lên chút nữa con đường Trần Thúc Nhẫn
Đêm tối không đèn lãng đãng đến Nhà ga
Đây Bến Ngự đìu hiu khu chợ nhỏ
Giốc Nam Giao về Bảo Quốc thăng trầm
Ghé Từ Đàm mái chùa xưa một thuở
Trầm hương bay mùa Phật Đản năm nào
Vùng đồi xưa có còn hoa sim dại
Anh muốn tìm dấu vết một thời qua
Xuôi dòng Hương trở về thôn Vỹ Dạ
Bãi biển Thuận An cát trắng phẳng lì
Đêm chiêm bao ì ầm nghe sóng vỗ
Nhớ những chiều mây trắng hải âu bay
Giục hồn anh thiết tha đời hồ hải
Để người em ... bỏ lỡ một chuyến đò
Như thế đó vẩn vơ thời trẻ dại
Để mộng về ru giấc ngủ trùng khơi
Trong tưởng tượng biết bao niềm nhung nhớ
Theo chân tôi khắp biển rộng sông dài
tôn thất phú sĩ
Ngày Xa Huế - 1964
Little Saigon, Orange County - California 14
MONG NGÀY TRỞ LẠI CALI
Vẫn tiếc nuối tháng ngày qua thân ái
Ngóng về Ca Li anh gởi vần thơ
Suối tương tư chảy xuôi miền thương nhớ
Chợt mủi lòng - nghe tiếng gọi xa mong
Quận Cam vàng bài tình ca rạn vỡ
Em nỡ nào để buồn viếng hồn anh
Trong dáng chiều tiếng thở dài vọng cảnh
Ước một lần thôi để lặng lẽ chờ
Thiếu anh , Sai Gon nhỏ nghe hiu hắt
Mà xôn xao , mà tha thiết người ơi
Một trái tim đang thổn thức nghẹn lời
Đời ấm ức nhiều điều chưa dám nói
Buổi bình minh mây xám bay ra biển
Trời mất nắng nên trời thêm ảm đạm
Mượn gió Ca Li gửi tình sâu thẳm
Đến cùng anh dạo khúc nhạc hoa đăng
Trả lại anh đêm hẹn hò quán nhỏ
Mắt em xanh ... ngọt lịm ly nước dừa
Anh ưu tư ngồi đếm từng giọt mưa
Nhớ nhớ quá hàng dừa Xiêm quê mẹ
Cali ... cali ... giống quê mình lạ
Từ chén cơm cho đến miếng trầu xanh
Paris chừ ... nỗi nhớ cứ vây quanh
Ta thầm hỏi biết bao giờ trở lại
Tôn Thất Phú Sĩ
Cali . Juin . 2000 ** Cali . Oct . 2007
CHO TÔI XIN
Dòng sông ... Dòng sông mênh mông trôi
Cho tôi xin một chút rộn ràng
Đem về phố núi làm quà tặng
Cho một người xa thật là xa
Nắng ngã về tây nắng đổi màu
Băn khoăn ngăn cách nghìn trùng mây
Ai về cố quốc cho tôi hỏi
Mộng đã xây cao được mấy tầng
Có những người thương đã đi qua
Cho tôi xin hơi ấm thật thà
Lưng chừng một cõi trời xanh biếc
Chợt nửa chiều xưa bỗng ngọc ngà.
Những hàng cây ... hàng cây rất cao
Cho tôi ôm kín gió đầu mùa
Để lùa tóc rối vào đôi má
Thổi cả hồn tôi rất ngọt ngào
Có phải em là em của tôi
Hay là mơ ước đã qua rồi
Non sông một gánh tìm dư ảnh
Đất nở TỰ DO sáng rực trời
Tôn Thất Phú Sĩ
London - Juillet 2009
Xin đừng trách ..
Vừa biết yêu đã lỡ lầm yêu biển
Tháng năm dài theo con tàu lênh đênh
Bước phiêu du chợt thấy đời hiu quạnh
Neo tuổi vàng giữa sóng nước mông mênh
Ngày xưa đó khi chúng mình mới lớn
Em yêu anh , sao em chẵng nói gì
Anh cứ ngỡ tình yêu là mộng mị
Là si mê là mơ ước viễn vông
Em giấu kín nên anh nào có hiểu
Lời tự tình em đâu tỏ bằng lời
Đôi lúc thấy mắt em buồn vời vợi
Anh tưởng chừng hoa biển lững lờ trôi
Điều đơn giản mà sao em e ấp
Để nỗi lòng dằng kín đáy tâm tư
Bao nhiêu lần tàu quay về bến cũ
Muối thấm dần trong nỗi nhớ vu vơ
Bởi câm nín nên đời thành dang dỡ
Tiếng còi tàu thôi thúc chuyến đi xa
Sóng xô bờ rộn ràng miền đất lạ
Anh đi rồi cay đắng hoá thành thơ
tôn thất phú sĩ
TỪ SÔNG SEINE ĐẾN DƯƠNG TỬ
Nắng ở trời Tây lạc đến đây
Đem theo thao thức đến phương này
Dòng Seine lơ lửng vào Dương Tử
Đất trời hừng hực ngọn triều say
Nước bạc thượng nguồn tuôn ra biển
Ngất ngây ngọn đuốc sáng về đông
Ta đi mơ ước tình sông núi
Phơi phới tình ta nợ núi sông
Biết đến bao giờ ... ta hỏi ta
Bên kia ngọn núi tít mù xa
Phù sa mặn ngọt bờ sông Cữu
Ta gởi về em nỗi nhớ nhà
tôn thất phú sĩ
Pékin
20/08/2004
TRỞ MÙA
Ngày vui chim hót nắng bình minh
Cành cây trơ trụi bỗng trở mình
Nghe tiếng vi vu từ mạch sống
Chợt thấy mầm xanh cuống quýt nhanh
Trời hồng trong vắt gợn cụm mây
Bềnh bồng trôi dạt về phương này
Ta ngơ ngác ngóng về quê Mẹ
Mây vẫn bềnh bồng trôi đó đây
Tình yêu len lén từ ngọn cỏ
Tìm mùa xuân ấm hát vu vơ
Bên kia còn có ai đứng đợi
Bên này ta cứ ngẩn ngơ mơ
Trèo lên con dốc đầy sương ướt
Chợt nghe thông reo heo hút ngàn
Ước gì ta biến thành cơn gió
Thổi cả rừng mơ để được yêu
Bỗng dưng từ thiên thu ai gọi
Im lặng trong ta tiếng thác gào
Tôn Thất Phú Sĩ
ĐÀN BỒ CÂU
Đàn bồ câu đã lìa xa mái ngói
Những hạt thóc vàng vung vãi bên hiên
Tôi hát khẽ bài ca dao ngày nhỏ
Bồ câu không về , hạt thóc lặng im
Nắng vỡ oà cho màu vàng hoang dại
Gió xoay chiều đẹp mãi nắng phân vân
Tôi cố níu những ngày thơ đã mất
Để tìm quên những năm tháng phong trần
Trở lại đây lang thang nhìn cảnh lạ
Vẫn nhớ hoài mang máng dáng em xưa
Đứng thẩn thờ mắt nhìn qua song cửa
Bóng hoàng hôn tím ngắt lạnh chiều buông
Ước ao gặp một bàn tay ấm áp
Chạm nhẹ thôi đủ vơi bớt ngại ngần
Mong vài phút ... xin cho tôi sống lại
Ôm mẹ già , ôm hết những người thân
Đàn bồ câu đã quay về mái ngói
Mùa thương yêu xây tổ ấm yêu thương
Từng cọng cỏ cho tôi nguồn cảm hứng
Viết vần thơ tình ... ca ngợi quê hương
Quê hương tôi hình cong chữ " S "
Đất nước tôi hùng vĩ " VIỆT NAM "
Vẫn cầu mong tuổi vàng tôi còn đẹp
Để có ngày
Bỏ dòng sông SEINE
Về ôm hôn dòng sông CỬU
Uống nước sông HƯƠNG
Và tắm nước sông HỒNG
Tôn Thất Phú Sĩ
phượng tím
trời trong không một cụm mây
thơ tôi đi giữa
vòng tay ân tình
Paris nắng rực bình minh
em về lặng lẽ
một mình trong sương
tôi ngồi quán nước bên đường
ly cam tươi vắt
để thương người tình
bỗng dưng gió lạnh se mình
sông SEINE
đằm thắm một hình bóng qua
lên nguồn tôi đã gặp mưa
thương nhau thầm gọi xa đưa vào hồn
nồng nàn hương tóc mạ non
trên cây phượng tím
chập chờn chiêm bao
hỏi em
còn mộng những gì
tình tôi đi giữa
non xanh bạt ngàn
bóng chiều lãng đãng hoàng hôn
thuyền im bến lặng
nhớ vùng biển xưa
tôn thất phú sĩ
MỘT LẦN ĐI
Có một lần đi không đành đoạn
Theo con sóng biển sớm mai hồng
Mịt mờ phía trước hồn vô định
U uẩn đong đầy mặt nước trong
Nhớ ơi là nhớ màu lúa chín
Vàng như rơm rạ quấn con đê
Bao mùa mưa nắng sầu cố quận
Đời ta thôi trót lỡ câu thề
Vẫn biết quê xưa tình nghĩa nặng
Nhưng đành chia cách núi sông ơi
Hồn thiêng đất nước mong trở lại
Đâu ngờ nay vẫn xa ngàn khơi
Có gì lận đận dài hun hút
Khắc khoải trăng tàn mộng viễn du
Níu kéo đôi chân chưa biết mõi
Mới hay lạc lối cõi sa mù
Nước mắt giờ hình như đã cạn
Suối nguồn đã chảy hết ra sông
Trên đỉnh bình yên cao vòi vọi
Xin cho thư thái một tấm lòng
Tôn Thất Phú Sĩ
danang01.jpg?rnd=1199994974687&rnd=1
XIN MỘT ĐIỀU ƯỚC
Nếu bà Tiên cho một điều ước
Tôi ước về thăm Đà Nẳng XƯA
Nhà Ba Me trên đường Độc Lập
Mái ngói cong cong dợn sóng đùa
Tôi gom Đà Nẳng vào trong mắt
Và trải hồn ra để đợi chờ
Bên người em gái hay nhỏng nhẻo
Anh thương ai nhiều nhất trong mơ
Mỗi ngày đạp xe cùng lủ bạn
Qua Chợ Hàn sầm uất xôn xao
Ngôi Giáo đường chuông ngân thanh thoát
Lòng yên bình ngôi Chúa trên cao
Phan châu Trinh trường tôi yêu dấu
Xin gởi nơi này quảng đời thơ
Dù lênh đênh con thuyền trăm bến
Lòng vẫn yêu tuổi dại học trò
Chùa Tỉnh Hội hoa đào tươi thắm
Đi theo Me lễ Phật ngày rằm
Me quỳ dâng hương lòng khấn nguyện
Nhìn người tưởng đến dáng Quan Âm
Cổ viện Chàm âm u huyền bí
Nước mắt rưng rưng tượng đá buồn
Hồn oan khiên căm hờn mất nước
Ru hời Chiêm Quốc vọng cố hương
Một chiều dìu em qua Thanh Bồ
Gió gọi mây về lất phất mưa
Ngửa mặt lên trời hứng từng giọt
Hai đứa uống chung một ngụm mưa
Quang Trung ngõ vắng người qua lại
Hàng me lơi lả trái đong đưa
Gió bay mát rượi con đò nhỏ
Qua bến sông Hàn buổi chợ trưa
Em đi gót nhẹ vương tà áo
Làn tóc bay bay vướng phượng hồng
Con đường Lê Lợi em dừng bước
Tôi ngẩn ngơ rồi em biết không
Còn nhiều nhiều nữa Đà Nẳng ơi
Đà Nẳng xưa nay đã mất rồi
Lòng tôi còn lại tình thân ái
Hồn tôi tượng đá Cổ Viện Chàm
tôn thất phú sĩ
janvier 2004
________________________________
THƠ VÀ NHẠC
Thân tặng Nhạc Sĩ Lê mạnh Trùy
Tôi nắn nót vần thơ tình lãng mạn
Để anh gieo thành điệu nhạc u trầm
Còn gì vui hơn hạnh phúc hôm nay
Thơ và nhạc thăng hoa tình viễn xứ
Paris ... nở chùm hoa rực rỡ
Gởi về anh
Rộn rã trời Đông Kinh
Gởi về anh ...
Mái trường xưa Phan Châu Trinh yêu dấu
Nước sông Hàn tắm mát tuổi thơ ngây
Gửi về anh...
Đà Nẵng ... giờ đây bao nhung nhớ
Ở trong tôi tiếng ve sầu mùa hạ
Sách vở nhạt nhoà theo những ước mơ
Và trong anh những cành phượng đỏ
Như máu trong tim tuổi trẻ thiết tha
Thơ tôi bay vào khung trời vời vợi
Nhạc lòng anh xa vút tận ngàn mây
Về cõi nào ... một tinh cầu tuyệt diệu
Nhạc và thơ hội tụ đôi bờ
Bài thơ nào bây giờ ai đang hát
Dòng nhạc nào đưa vần thơ lên cao
Nỗi nhớ xa ơi ! hồn ta đang chới với
NỖI NHỚ CHẬP CHÙNG
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris 30 Juillet 2005
THUÝ VINH DIỄN NGÂM
HOÀNG ĐỨC TÂM DIỄN NGÂM
Nắng cuối hè nhìn mùa thu say ngủ
Bừng giấc nồng Thu hé nụ cười xinh
Cả đất trời ru mình vào biển nhớ
Đường về thăm vui chân bước gập ghình
Anh vẫn đợi heo may về trước ngõ
Úa tàn bay cành phượng đỏ cuối mùa
Em có biết người xa xôi trở lại
Mở lòng nghe rộn rã nắng ban trưa
Xin mùa thu thong dong đừng đến vội
Búp sen hồng hé từng cánh phôi pha
Từ trong hoa đã có màu tinh khiết
Đưa hồn anh phiêu lãng đến nhạt nhoà
Nước mắt mùa thu
Từng giọt thầm rơi trên lá
Len vào hồn để thương nhớ xa xôi
Anh trở lại
Biết em còn ngóng đợi
Để nghe sầu trôi giạt đến muôn nơi
Rồi mai kia
Nắng tàn phai trên lối
Ngón tay thon lần xâu chuỗi Mân Côi
Anh chợt thấy rất nhiều điều kỳ lạ
Chúa trên cao lòng chua xót ngậm ngùi
Từ bao giờ
Mùa thu về thay lá
Câu hẹn thề thủ thỉ với trời thu
Chẳng khi nào
Dòng sông thôi ngừng chảy
Bến bờ xưa
Có giữ được thuyền đâu
Tôn Thất Phú Sĩ
Pékin Septembre 2005
___________________________
GIỌT MƯA NGÀ
Vài giọt mưa run rẩy
Thì thầm rơi trên má
Có chút gì thiết tha
Làm cay cay lên mắt
Công viên vàng hiu hắt
Chiều đông tàn đi qua
Đêm giao thừa lạnh giá
Giọt sầu giọt mưa sa
Góc phố buồn thiu đêm cuối đông
Một chiếc que diêm một ánh hồng
Một bóng đèn đường mờ mưa bụi
Một trái tim nồng một khoảng không
Nuối tiếc xa dần với bóng đêm
Hạt mưa xao xuyến rơi bên thềm
Trong tôi như có gì đang mất
Một thoáng mơ hồ chưa biết tên
Đưa tay hứng giọt mưa ngà
Mờ mờ phố vắng mịt mùng dấu chân
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris cuối đông
HỒNG VÂN DIỄN NGÂM
CÁI THUỞ ẤY
Bây giờ thì đã hết mộng mơ
Nhưng vẫn nhớ thời mơ mộng đó
Bên gốc phượng già em đứng đợi
Lá xạc xào hôn nhẹ gót chân
Cái thuở ấy mình còn e ngại
Và tình yêu chỉ chớm ban sơ
Như sợi nắng rơi trên vũng tuyết
Mùa Xuân về một thoáng bâng quơ
Anh là cát chờ thuỷ triều đưa sóng
Xoá tan đi vết tích bước chân hoang
Em chợt lớn thì trái sầu vừa chín
Tự hỏi lòng tình đã quá xa xôi
Tuổi xuân qua lặng lẽ tự bao giờ
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris
TỈNH MỘNG
Giọt nước mắt trong của người đưa tiễn
Luôn có một hình bóng để đợi chờ
Và cứ thế đời là niềm hy vọng
Cây trơ cành vươn tới một mùa xuân
Ta là sóng và em là mây trắng
Sóng dạt dào ru bờ cát từng đêm
Mây lang thang trôi về nơi vô định
Sóng và mây mãi mãi vẫn êm đềm
Ta ao ước đưa em vào phiêu lãng
Buồm giương cao gọi gió giục thuyền xa
Thổi mát dịu tình xanh màu nước biển
Cùng dìu nhau đến bờ bến yên bình
Trong khoảnh khắc bỗng thấy mình thoát tục
Mây trên cao chìm xuống đáy khe vàng
Nguồn ánh sáng là niềm vui bất tận
Thương yêu người ta thương cả trời thơ
Thương yêu người tim hồng ta đi trước
Lòng rộn ràng lộng bóng dáng kiêu sa
Giấc mơ qua... trải dài theo sóng biếc
Người không về ta tỉnh mộng Liêu trai...
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris 20* Nov 2007
________________________________
CHIẾC BÓNG
Hồng Vân diễn ngâm
Trên tàng cây đàn chim đua nhau hót
Bài ca dao ai hát giữa ban trưa
Em ngang qua che nụ cười khó hiểu
Anh nghĩ thầm em gởi chút riêng tư
Tuổi 18 tâm hồn nhiều bí ẩn
Ngỡ rằng em len lén mắt trao lòng
Em hiện hữu nhưng chập chờn chiếc bóng
Ta lung tung dạo bước khắp thiên đường
Đứng ở đó mà ngu ngơ xao xuyến
Nhìn trời trong và mây trắng lang thang
Ta thấy được tình yêu vừa chạm nắng
Đã vỡ oà theo tiếng suối reo vui
Thôi biết rồi , em đừng tinh nghịch nữa
Thoáng bâng quơ một ảo ảnh lung linh
Trong mắt nhìn chứa lắm điều ngộ nghĩnh
Nụ cười tươi nhưng đầy ắp hững hờ
Nhiều tưởng tượng nên thấy đời tươi trẻ
Đầy chông gai , tình cảm vẫn còn nguyên
Đi lang thang thăm viếng khắp mọi miền
Tìm hình bóng ngày xưa dù mộng mị
Chiếc bóng đó là trăng hay là gió
Là muôn sao lộng lẫy giữa trời cao
Là tình yêu ôm ấp tự thuở nào
Đến bây giờ vẫn vấn vương trong nắng
Và hôm nay ...
Và hôm nay bỗng dưng ta gặp lại
Tôn Thất Phú Sĩ
_______________________________
MÙA THU VỘI ĐẾN
Nhạc : Lê Mạnh Trùy*Ca Sĩ : Hương Giang
Thu chưa về sao nhớ
Cuối hè nắng còn chao
Thương nhau từ thu trước
Giờ tình đã lao đao
Mùa thu vội vã đến
Dù hè vẫn chưa đi
Trăng vẫn tròn cõi mộng
Nắng vẫn còn lênh đênh
Anh đi qua ngõ ấy
Tìm lối hẹn ngày xưa
Giờ xa vắng người mơ
Con đường buồn biết mấy
Trái tim đang rạn nứt
Cuối hè nắng chói chang
Chợt mưa sầu tháng Tám
Cho lòng thêm hoang mang
Em về đâu ... đêm nay
Khơi làm chi nỗi nhớ
Niềm thương đau khắc khoải
Mưa tháng tám bay bay
Tình anh rụng vào Thu
Vỡ ra từng mảnh vụn
Theo cuộc đời dang dở
Tan vào cõi sương mù
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris 11/ 8 /2005
__HET PHAN 1____________________
*
Tôn Thất Phú Sĩ
Ngựa Hoang Nhớ Rừng
*
Việt Hải
Ngựa hoang, tức mustang trong Anh ngữ, vốn biểu tượng cho loài sinh vật sống hoà mình trong thiên nhiên, ngựa hoang đẹp đẽ về dáng, dũng mãnh về sức, tình tứ trong tình cảm như khi đôi ngựa hoang tình tự trong chốn rừng xưạ Tích xưa bên Tàu kể rằng chiến mã xứ Hồ Nam bị đày lên Hồ Bắc, chiến mã nhớ rừng xưa reo tiếng hí ai oán.
"Ngựa hoang vung sức băng rừng
Tung hoành một cõi nghe từng vó câụ"
Khi nhập đề như vậy tôi muốn ám chỉ nhà thơ Tôn Thất Phú Sĩ, một Sĩ quan Hải Quân QL/VNCH, một nhà thơ đa tình trong văn chương, hồn thơ đa cảm trong âm hưởng ướt át của thi ca Paul Verlaine, hay mang chất lãng mạn của Jacques Prévert . Nào, ta hãy nghe Tôn Thất Phú Sĩ (TTPS) trao tình thơ "Nỗi Nhớ":
" Nhớ em nỗi nhớ rất lạ kỳ
Con tim đau nhói niềm chia ly
Đôi lúc hình như muốn nghẹt thở
Nhìn trời nắng đẹp tưởng trời mưa"
Rồi TTPS tình tứ hơn khi cất nỗi nhớ người yêu trong hương thơm nơi vườn thơ của anh:
"Tôi đem nỗi nhớ cất trong vườn
Rực rỡ mùa hè hoa ngát hương
Thế mà bổng chốc bầu không khí
Một nửa phai tàn nửa héo hon
Nỗi nhớ hình như biết thì thầm
Nghe lòng dào dạt tiếng yêu đương
Nhưng sao chợt thấy như hờn ghét
Dù biết dối lòng tôi vẫn thương"
Trong bài "Bâng Quơ", những ý tưởng tình thoáng thơm hương phấn, và khi tình thăng hoa để tình đến cho hồn rung theo gió:
"Em ngồi xoã tóc dáng Liêu Trai
Hong nắng bờ vai nghiêng nghiêng gầy
Bức tranh lụa thoáng thơm hương phấn
Bướm ngẫn ngơ vờn rũ cánh bay
Cứ để cho hồn rung theo gió
Cho tình vời vợi đến trong mơ
Ðừng ngăn con suối vào sông rộng
Mà nghẽn dòng xuôi nước vỡ bờ "
Ta hãy nghe bài "Nụ Hôn Học Trò", nhà thơ nhắc nhớ nụ hôn vụng dại của thuở thiếu thời, khi đoá Quỳnh hé nhuỵ như bờ môi e ấp, bồi hồi của mối tình nhiều vấn vương:
"Nhớ làm chi một nụ hôn
Vụng về ngày đó nụ hôn mất rồi
Chỉ còn sót lại trong tôi
Bờ môi hồng nhạt bồi hồi xa xôi
Trường xưa lớp cũ một thời
Đoá hoa Quỳnh thắm một đời vấn vương
Người đi để lại mùi hương
Tôi về ngậm ngải tìm hương đốt trầm
Mối tình tôi rất lặng câm
Một mình mình biết dư âm thuở nào
Lên rừng xuống biển lao đao
Nụ hôn ngày đó đi vào thiên thụ"
Nhà thơ TTPS chuyên chở những lãng mạn yêu đương, khi mà có anh và có em như bài tình thơ mang tên "Anh và Em":
"Anh yêu em mối tình tự nhiên
Như dòng sông xuôi về với biển
Qua mùa đông mùa xuân lại đến
Sau cơn mưa trời chợt hồng lên
Em yêu anh , em mơ tương lai
Như nụ hoa đến ngày kết trái
Hoàng hôn xuống chim bay về tổ
Máu tuần hoàn rồi trở về tim"
Thượng đế sinh ra người thi sĩ để họ sống vì yêu, chết vì yêu, từ nhịp đập của con tim họ chỉ thổn thức cho những nhớ nhung, nhưng u hoài trong tình trường, và đó là cá tính của người làm thơ và say thơ:
"Làm sao quên làm sao quên được
Những ngày anh đưa em đi học
Trước cổng trường trao nụ hôn vội
Hai đứa thập thò sợ ai hay
Nhớ em anh thấy lòng ấm áp
Buổi sáng chở em trên xe đạp
Kể nhau nghe chuyện tình trong nắng
Nắng đẹp lòng em chói mắt anh"
Anh nhớ em như sợi tình kéo dài nhưng rong ruổi em nhớ anh của ngần ấy anh nhớ em:
"Nhớ anh, em thường ngồi lặng thinh
Tóc em dài bềnh bồng theo gió
Từng sợi buồn em gọi tên anh
Sương trên cành tưng giọt mong manh
Anh với em là loài hoa dại
Mà sao yêu nhau đến la thường
Đêm về ta nằm ôm gối mộng
Mắt môi xao xuyến một mùi hương"
Chiều nay vắng em, anh cô đơn trong quán cà phê của phố xá Paris lên đèn lộng lẫy, nhưng sao trong anh hồn dâng nỗi buồn không tên lạ lẫm, hay vì anh nhớ em vô vàn:
"Chiều nay bên góc cà phê nhỏ
Giữa phố Paris đẹp muôn màu
Anh thấy hình em trong đáy cốc
Chập chờn xoả tóc đợi người mợ"
Nhớ em, rồi nhớ bao kỷ niệm trao nhau của sân ga metro, của chiều dìu nhau dọc bến sông Seine, nỗi nhung nhớ mà ngập hồn tương tư để nhà thơ buông thơ qua bài "Tương Tư":
"Ðêm về ôm gối chiêm bao
Ngàn thương trăm nhớ dạt dào tình xưa
Bỗng nhiên trời đổ cơn mưa
Lời anh ngọt mật cho vừa lòng em
Giọt rơi từng giọt bên thềm
Như ru em ngủ êm đềm tin yêu
Anh đi hứa hẹn thật nhiều
Bóng anh như áng mây chiều ngừng trôi
Hay là anh lổi hẹn rồi
Bước chân phiêu lãng anh còn đam mê
Anh đi để lại trăng thề
Màu trăng kỹ niệm bên hè đêm nao..."
Em yêu dấu, anh vói tay mở cửa trăng vào, mảnh trăng tan vở xanh xao cõi lòng, bây giờ trời đã lập đông; Em à, nửa như khói ám, nửa trông lạnh lùng, ta ghét thương cao vút song song hay ta lại sợ ngày mai ấy không còn để yêu,...
Em của ngày cũ thương nhớ, còn đâu kỷ niệm xa xăm chợt hiện về, để cho đường lên đỉnh núi cheo leo, để đường ra cửa biển sóng reo rì rào:
"Hồn em anh bỏ đường nào
Vỡ toang từng mãng nghẹn ngào chơi vơi
Tương tư tím một góc trời
Mây xa lạc gió một đời nhớ anh."
Je taimé pour toujours ! mãi mãi cho em. Cho em bao ngày cũ, của thuở hẹn hò, của ngày xưa tuổi mộng của dĩ vãng dáng yêu, em còn nhớ bài thơ "Ngày Xưa Yêu Dấu":
"Ngày xưa em không làm thơ
Vì anh là cả bài thơ trong hồn
Tình em sương khói cô thôn
Chập chờn ẩn hiện một dòng sông xanh
Giọt mưa còn đọng trên cành
Là giọt nước mắt để dành cho nhaụ"
Paris vào Xuân, vườn hồng tươi thắm, đôi yến bay lượn bên nhau để tháng 3 khi vào mùa yêu thương ta trao nụ hôn bên hông giáo đường như bài thơ "Tháng Ba Paris":
"Châu Âu tháng ba buồn
Lòng Paris lao đao
Chuông Giáo đường thanh thoát
Cầu nguyện Chúa trên cao
Cho bình yên dưới thế
Hoa nở theo gót chân
Nắng vờn trong mái tóc
Tiếng nói cười quen thân"
Ta bên nhau phố xá chan hoà khúc hoan ca mừng Xuân, trong nỗi xôn xao của Paris trong tầm mắt, nhưng Sài Gòn khuất dạng quê hương trông niềm mong đợi:
"Bỗng Paris bừng dậy
Khúc nhạc vui chan hoà
Điệu vũ mừng xuân mới
Người Paris xôn xao
Sài Gòn tôi rất xa
Paris tôi rất gần
Nửa hồn tôi trông đợi
Nửa hồn tôi thiết tha"
Ta đi giữa phố người sao như trong nỗi ngậm ngùi của quê hương trăn trở cách xa, nơi đó ta có Sài Gòn bao nụ tình xanh với thương xá Tam Đa, có Huế của ngày nào ta đi ngang phố chợ Đông Ba, của những nỗi nhung nhớ em, dồng nghĩa với nhung nhớ quê hương; Ôi, quê hương trong tiềm thức cũ:
"Dòng sông Seine hai ngả
Tôi chơi vơi đi tìm
Ngả nào về Gia Hội
Ngả nào về Đông Ba
Lòng tôi vẫn nhung nhớ
Đời tôi vẫn bơ vơ
Quê tôi chừ đâu nhỉ ?..."
Mặc dù xa cố quốc đã lâu, nhà thơ TTPS mang bao hồn thơ nhung nhớ chốn cũ, như ngựa hoang nhớ rừng xưa, hay chiến mã khóc khi xa Hồ Nam để dâng sầu tâm tư ngựa hoang, Mustang de Paris, để mãi mãi thổn thức lời thơ xao xuyến rừng xưa, hay như nhà thơ đi giữa Paris vẫn mang con tim của Sài Gòn, của Huế xưạ Tôi đọc bao bài thơ của Mustang de Paris, tôi cảm thấy thơ anh gần gủi của nét đẹp quê hương, khi mà nỗi cảm xúc chứa chan dâng sóng dạt dào của biển Tiên Sa, của Nha Trang,của phố xá Mỹ Tho, của Đông Ba, của Gia Hội,... Đó là "Ngựa Hoang Nhớ Rừng", Mustang de Paris, nhà thơ Tôn Thất Phú Sĩ, người bạn văn thơ của tôi đóng góp hằng trăm bài tình thơ cũng như thơ ca ngợi quê hương trong vườn hoa thi ca của văn học sử Việt Nam. Tôi viết những dòng này cho anh, Mustang de Paris.
Việt Hải Los Angeles